Trong bữa tiệc, có người đẩy một cậu nhóc đến cạnh một người đàn ông khác.
Người đàn ông mặc vest định chế cao cấp, vẻ mặt bình tĩnh, những người khác thì đang uống rượu hoặc giao lưu, nhưng chỉ có hắn là người đứng đó không làm gì cả.
Cho dù hắn không làm gì, cũng không ai cho rằng hắn như vậy là sai, hay thương hại hắn cô đơn.
Ai dám cho rằng Lục Vô Túy cô đơn? Não của người đó có vấn đề gì à?
Khi thiếu niên bị đẩy đến bên cạnh Lục Vô Túy, cậu ta liếc nhìn về phía sau với vẻ mặt lo lắng.
Nhận được ánh mắt khích lệ từ gia đình.
Cậu ta lấy hết dũng khí, nhìn Lục Vô Túy, mặt có chút đỏ bừng.
Nhưng mà, cậu ta còn chưa kịp mở miệng, Lục Vô Túy đã nhìn qua, nhìn về cha mẹ cậu ta ở phía sau - ánh mắt lạnh lùng, thậm chí không có bất kỳ cảnh báo nào, hắn chỉ nhìn bọn họ.
Cha mẹ cậu ta ngay từ đầu đầy mong đợi, nhưng sau đó đổ mồ hôi đầm đìa, run rẩy, họ đến bên cạnh cậu ta và thì thầm với cậu ta: "Sao con lại ở đây? Để ba mẹ phải chạy đi tìm, ta tìm con có chút việc."
Sau đó nở nụ cười nịnh nọt, ông ta gật đầu với Lục Vô Túy, chào hỏi rồi cùng con trai bỏ chạy.
Sau khi người một nhà đó rời đi, Lục Vô Túy mới thu ánh mắt lại.
Trợ lý Phạm Mông đứng bên cạnh hắn.
Phạm Mông nói: "Lục tiên sinh, chuyện ngài phân phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614836/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.