Thấy Giang Hoài cứ nhìn chằm chằm vào cái hộp, vẻ mặt cũng khác với thường ngày, Lục Vô Túy lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
"Không, không có gì." Giang Hoài dừng lại.
Không thể để Lục Vô Túy nhìn thấy!
Nếu Lục Vô Túy nhìn thấy, dùng đầu ngón chân nghĩ cậu cũng biết hậu quả là gì.
Dưới ánh mắt “như hổ rình mồi ” của Lục Vô Túy, Giang Hoài giả vờ bình tĩnh, đẩy chiếc hộp sang một bên, dùng giọng điệu rất lãnh đạm nói: “Không phải thứ gì quan trọng.”
Lục Vô Túy hơi nhíu mày.
Sau khi Giang Hoài lầm tưởng mình mắc bệnh ung thư và bỏ trốn lần trước, Lục Vô Túy đã cùng cậu "thâm nhập" trao đổi về chuyện này, đồng thời khiến Giang Hoài hết lần này đến lần khác hứa sẽ không bao giờ giấu hắn những chuyện như vậy nữa.
Cho nên chắc là không phải chuyện gì lớn.
Ngay cả những người yêu nhau khắn khích cũng nên có chút riêng tư với nhau.
Ánh mắt Lục Vô Túy vô tình rơi vào cái hộp, sau đó hắn quay mặt đi, không hỏi thêm câu nào nữa.
Giang Hoài cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người vừa mới đến, có rất nhiều đồ cần thu dọn rất nhanh đã không còn đặt chú ý lên cái hộp nữa.
Giang Hoài chỉ đạo Lục Vô Túy sắp xếp đồ đạc - thực ra là cậu mù quáng chỉ đạo, bởi vì Lục Vô Túy không cho cậu làm gì nên không có việc gì làm.
Cậu chợt nhớ ra điều gì đó: “Chồng ơi, em thèm ăn mì gói, anh làm hộ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614820/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.