Lục Vô Túy bị bệnh liền bệnh một tuần.
Sự chú ý của Giang Hoài đã hoàn toàn chuyển từ con trai sang Lục Vô Túy - mặc dù Lục Vô Túy đã khỏi sốt vào ngày thứ hai và được xuất viện, nhưng đến ngày thứ ba đã không còn nhìn ra biểu hiện của bệnh tật nữa.
Nhưng vì hắn vẫn đang mắc chứng "mất trí nhớ".
Giang Hoài vẫn cực kỳ lo lắng.
Lục Vô Túy hưởng thụ sự lo lắng của cậu, thỉnh thoảng nói với Giang Hoài rằng mình bị đau đầu, mỗi lần nhìn thấy Giang Hoài lo lắng, hắn đều hận không thể xoa xoa Giang Hoài, ôm người vào lòng.
Giang Hoài hoàn toàn tin tưởng lời bác sĩ nói.
Nhìn thấy Lục Vô Túy khỏe mạnh, ở nhà ôm con—— có lẽ là lương tâm trỗi dậy, thường ôm lấy con bay cao cao, cũng không cảm nhận được cái gì không đúng.
Vì Lục Vô Túy “mất trí nhớ” nên mọi công việc ở công ty đều phải làm ở nhà.
Vì vậy hắn cũng ở nhà 24/24.
Càng ở bên nhau, Giang Hoài càng phát hiện Lục Vô Túy cũng rất thích con của mình, nếu không Lục Vô Túy sẽ không có nụ cười trên mặt mỗi lần trêu chọc con trai mình.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy Giang Hoài đang quan sát, hắn liền nhanh chóng trở nên nghiêm nghị.
Sau đó lại giảng đạo lý với Lục Tử Mậu.
"Ba của con là của bố, có biết hay không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614804/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.