Lục Vô Túy run rẩy mở thư ra.
Trong lúc nhất thời, hắn gần như tưởng rằng đó là di thư, máu toàn thân dâng trào, một lúc sau, đôi tay run rẩy mở lá thư, lấy viên kẹo bên trong ra trước.
Đường đã tan đi một chút, chứng tỏ Giang Hoài đã giấu nó trong túi từ lâu.
Giấy viết thư có vẻ không mới.
Lục Vô Túy cau mày, đọc xong hai dòng liền lâm vào trầm mặc không nói nên lời.
Dòng đầu tiên trong thư viết: [Lục Vô Túy, hình như tôi chết rồi! ]
Hoàn toàn không dựa trên hình thức viết thư thông thường.
Điều khiến người ta câm nín còn ở phía sau.
Những dòng tiếp theo đều bị Giang Hoài gạch bỏ, nhưng thông qua dấu vết chữ viết của cậu, có thể nhìn ra được là viết gì.
Những dòng bị gạch bỏ đại khái đọc như thế này——
[Thật ra, tôi là người trọng sinh và đã chết một lần. ]
[ Nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh cho anh, kiếp trước người tôi lấy không phải anh, mà là người Đào gia, nửa năm nữa Đào gia sẽ xảy chuyện gì đó, đương nhiên là tôi không biết. Nhưng mà người nhà bọn họ khá gấp.]
[ Gần đây tôi có thể cảm giác được, căn bệnh kiếp trước tôi mắc phải đang quay lại, đoán chừng cuộc đời tôi đã đi đến hồi kết. Tôi biết anh thích tôi, cho nên tôi không muốn anh vì tôi mà buồn. Tôi sẽ tự mình rời đi, anh đừng tới tìm tôi.]
Tất cả những nội dung trên đều bị Giang Hoài gạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614786/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.