“Tôi thật sự có thai sao?” Giang Hoài xác nhận một lần nữa.
Lục Vô Túy gật đầu: “Ừm.”
Giang Hoài nhìn chằm chằm vào bụng mình một lúc, sau đó thăm dò đưa tay ra chạm vào.
Trước trưa hôm nay, cậu còn tưởng đứa con trong bụng mình là bệnh ứ nước.
Mà đâu biết rằng trong bụng mình không phải bị ứ nước.
Mà là một em bé nhỏ.
Lục Vô Túy thấy tâm trạng của cậu đã thoải mái hơn rất nhiều, nói: "Em còn nguyện ý nghe xem tiếp theo sẽ như thế nào không?"
Giang Hoài ngơ ngác gật đầu.
Lục Vô Túy dừng một chút rồi nói: "Lý do phẫu thuật là vì cơ thể em không đủ khỏe để hỗ trợ em sinh con, muốn sinh con thì phải phẫu thuật."
Giang Hoài vẻ mặt ngơ ngác.
Cậu biết phương pháp sinh mổ, tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán được ca phẫu thuật sẽ động dao ở đâu chỉ bằng cách nhìn vào vùng mang thai của người phụ nữ.
Không ngờ cậu lại là một trong số họ.
“Đương nhiên, nếu em không muốn sinh con, chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật để loại bỏ đứa nhỏ ngay bây giờ,” Lục Vô Túy dừng lại, ngữ khí có chút khó khăn, “Bác sĩ đã mở họp, sẽ cho chúng ta giải pháp tốt nhất. Bây giờ dù em có phá thai hay sinh ra đều có những rủi ro nhất định”.
Lượng tin tức thật nhiều.
Đầu óc Giang Hoài phải xử lý một lúc mới hiểu được ý nghĩa của nó.
"Đáng lẽ hai tháng là phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614755/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.