“Thỏa thuận sao?” Lục Vô Túy hít sâu mấy lần mới bình tĩnh lại: “Cái nào trong thỏa thuận viết vậy?”
Giang Hoài thấy hắn có vẻ bình thường hơn một chút, mới miễng cưỡng nói: “Trong thỏa thuận anh gửi cho tôi…”
Lục Vô Túy lấy điện thoại ra, bắt đầu xem qua lịch sử trò chuyện giữa hai người.
Hắn không quên thỏa thuận.
Chỉ là không ngờ Giang Hoài lại có thể nhớ được, còn nhớ đến bây giờ.
Nhật ký trò chuyện giữa hai người rất ít, lướt một chút liền thấy, Lục Vô Túy rất nhanh đã tìm được thỏa thuận vào lúc đó.
Hắn nhớ rằng thỏa thuận này dường như đã được thư ký vội vàng đưa ra.
Đây không phải là giấy và không thể bị hư hại ngay cả khi bị rách.
Giang Hoài vẫn nhìn hắn đầy mong đợi.
Dưới ánh mắt mong đợi của cậu, miệng Lục Vô Túy như bị nhét bông gòn, không nói được lời nào.
Giang Hoài luôn có thể nhớ rõ thỏa thuận này, nhất định trong lòng cũng đang nhớ thương nó đi?
...nhớ thương việc ly hôn với hắn.
Nếu là nửa năm trước, Lục Vô Túy có lẽ sẽ không để ý tới chuyện này.
Bởi trong lòng hắn, cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc.
Nhưng hiện tại, chỉ còn lại Giang Hoài còn nhớ được chuyện này.
Nhưng điều hắn đang nghĩ trong lòng chính là tiếp tục chung sống với Giang Hoài.
Nhưng hóa ra Giang Hoài không muốn.
Lục Vô Túy cầm điện thoại trong tay một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Tôi không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614735/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.