Chạy đến bán sống bán chết, Giang Hoài cũng không nói ra điều mình muốn nói.
Thậm chí cuối cùng thì suy nghĩ của cậu cũng chẳng liên quan gì đến việc đến trường.
Mà là - Lục Vô Túy rốt cuộc như thế nào mới có thể dừng lại?
Có lẽ hắn đã nghe thấy được tiếng lòng của cậu.
Lục Vô Túy đã dừng lại mà thậm chí không có đổ mồ hôi.
Không biết là vì Giang Hoài mà dừng lại, hay là chạy đủ rồi - tất nhiên, khả năng thứ nhất là nhiều hơn.
Đối mặt Giang Hoài đang thở hổn hển, hắn nheo mắt nửa chừng, tiến lại gần nói: "Thật bất ngờ, Giang Điềm Điềm bắt đầu vận động rồi?"
Giang Hoài: "..."
Mấy lời tranh luận đã lên tới cổ họng.
Lại nuốt nó lần nữa.
Lục Vô Túy nhìn cậu cắn môi đến muốn chảy máu, ánh mắt khẽ động.
Hắn tự cảm thấy là mấy cái ý niệm hắn sinh ra với Giang Hoài là hoàn toàn hợp tình lẫn hợp pháp.
Suy cho cùng, hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi - cho dù hắn có thực sự làm việc đó thì đó vẫn là nghĩa vụ vợ chồng của họ.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của Giang Hoài, hắn khó có thể không cảm thấy áy náy.
Đối mặt với hồ nước trong veo này, khó có ai muốn nhỏ một giọt mực vào, nhuộm đen.
Lục Vô Túy hít sâu một hơi.
Ngày hôm nay, cảm giác tội lỗi của hắn ngày càng ít đi.
Lục Vô Túy có thể cảm giác được Giang Hoài có chuyện muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614453/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.