Giang Hoài cũng không biết Lục Vô Túy đã trải qua chuyện gì.
Sau khi không gặp Lục Vô Túy trong hai ngày liên tiếp, cậu cảm thấy hậu quả của việc mình nổi giận với Lục Vô Túy có lẽ đã qua.
Phỏng chừng Lục Vô Túy sẽ không gom lại rồi tính sổ một lần đâu ha.
Vì vậy, sau khi rời giường, liền trở nên vui vẻ, háo hức lấy những bông hoa mới trồng lúc trước ra để vẽ.
Kết quả là trước khi bắt đầu vẽ, Giang Hoài nhìn thấy một con mèo con ở dưới lầu.
Cậu không kìm được, buông cọ vẽ xuống, trực tiếp đi xuống lầu.
Quản gia đang tưới vườn — kỳ thật Lục gia có một người làm vườn chuyên dụng, nhưng có lẽ anh ta thích tưới hoa, khi Giang Hoài ở nhà đã mấy lần nhìn thấy anh ta tìm chỗ tưới hoa trong vườn.
Đây có lẽ là một cách chill khác.
Lúc Giang Hoài đi xuống, quản gia hơi kinh ngạc, "Tiểu Giang thiếu gia, cậu sao vậy?"
"Hừ..." Giang Hoài thở hổn hển một hơi, "Tôi nhìn thấy một con mèo."
Người quản gia nhìn theo hướng nhìn của cậu và nhìn thấy một con mèo đang lén lút.
Theo ý muốn của Giang Hoài, anh sững người tại chỗ.
Con mèo này là một con mèo lông xù, trốn trong bụi cỏ, điều đáng ngạc nhiên hơn là Giang Hoài có thể nhìn thấy nó từ khoảng cách xa như vậy.
Giang Hoài rướn người về phía trước, gọi mèo rất điêu luyện.
"Mimi, đến đây nào. "
Con mèo ban đầu rất cảnh giác, nhưng sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614433/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.