Sau khi Giang Hoài nói những lời đó, Đào Ra Nam sững sờ thật lâu.
Không thể phủ nhận rằng một phần nguyên nhân khiến anh ta tiếp cận Giang Hoài là vì Giang Hoài có vẻ hơi đần độn và ngây thơ.
Nhưng hiện tại mới nhận ra, sự ngây thơ của Giang Hoài không phải là ngu xuẩn.
Cách hiểu mọi thứ của cậu là của một người trưởng thành bình thường.
Hơn nữa tính cách của cậu cũng có nguyên nhân, cho nên khi suy nghĩ một số chuyện liền tỉnh táo hơn, tính cách khiến cậu như sống trong nhà kính, dựng lên một lớp màng bảo vệ tự nhiên.
Đào Ra Nam cười thở dài: "Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi, cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."
Giang Hoài chậm rãi hỏi lại: “Anh còn có chuyện gì sao?”
Món tráng miệng gọi đã được ăn hết.
Đào Ra Nam biết rằng cậu muốn rời đi, thật không thể tin được hôm nay anh ta có thể ở bên cậu lâu như vậy.
Tuy rằng trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là lắc đầu, “Đã không còn.”
Giang Hoài nói: "Vậy tôi đi?"
Những gì cậu nói nghe giống như dò hỏi, nhưng nếu Đào Ra Nam thực sự không để cậu đi... có lẽ cậu cũng sẽ không nghe lời.
Đào Ra Nam không kìm được, cười nói: "Được, bữa này tôi đãi cậu, cậu và Lục tiên sinh về nhà đi..."
Nói được nửa chừng, anh ta cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nhìn về phía Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy đứng cách đó không xa, đút túi quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614415/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.