Cảm giác được hắn dừng lại, Giang Hoài âm thầm híp mắt, sau khi bắt gặp ánh mắt của Lục Vô Túy liền vội vàng nhắm lại.
Lục Vô Túy: “……”
Hắn so đo với một đứa nhỏ làm cái gì?
Thật là càng sống càng đi trở về.*
Khi cậu ra khỏi phòng tắm, đầu tóc của Giang Hoài đã ướt đẫm, đi theo sau Lục Vô Túy.
Sau đó trơ mắt nhìn, Lục Vô Túy đem bánh của mình cầm lên.
Giang Hoài muốn nói lại thôi.
Lục Vô Túy lạnh nhạt nói: “Tịch thu.”
Giang Hoài cuối cùng không dám nói gì.
Những chiếc bánh đó sẽ bị bỏ vào thùng rác hay bị ăn mất sẽ là điều mà Giang Hoài sẽ bối rối trong một thời gian trong tương lai
Ngày hôm sau, Giang Hoài dậy sớm vì phải đi học.
Khi đi xuống lầu, Lục Vô Túy đã ăn được một nửa.
Dưới ánh mắt của Lục Vô Túy, Giang Hoài vào bếp và vài phút sau, lại đi ra với thứ gì đó trên tay.
Lục Vô Túy dừng một chút, "Tại sao còn có?"
Giang Hoài nhìn chiếc bánh nhỏ còn sót lại trong tay, nhiệt độ trong tủ lạnh vẫn còn trên chiếc bánh.
Bánh trong tay so với bánh hôm qua nhìn đẹp mắt hơn nhiều, chỉnh tề hơn, không có vụn lạ.
Hẳn là tốt hơn ngày hôm qua.
Giang Hoài nhỏ giọng nói:"Đây là cho bạn học....."
Cho nên ngày hôm qua ăn, là đồ bị lỗi.
Lục Vô Túy đã đoán được điều đó qua vài từ của cậu.
Đoán chừng là vì muốn cho, nên Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614411/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.