Lục Vô Túy bình tĩnh nói: “Trong nhà có đầu bếp, không cần cậu làm.”
Giang Hoài nói: “Tôi làm, rất ngon.”
Kỹ năng nấu nướng của cậu đã luyện ra trong hai năm kết hôn ở kiếp trước.
Bản thân cậu rất thích nấu ăn, tiếc là nhà họ Giang không cho nấu ăn, nhưng sau khi kết hôn lại có cơ hội.
Lục Vô Túy không nhúc nhích thêm nữa.
Trong ánh mắt chờ mong của Giang Hoài, Lục Vô Túy đẩy cái đĩa trước mặt đi, trịnh trọng nói: "Hôm nay tôi không muốn ăn sandwich, để dì nấu một phần cháo khác."
Giang Hoài: "Tôi cũng có thể nấu cháo."
“……” Lục Vô Túy dừng lại, "Tôi đột nhiên không muốn ăn cháo nữa."
Giang Hoài cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi ngậm miệng.
Nhìn thấy mạng 2G của cậu cuối cùng cũng giảm xóc, Lục Vô Túy dùng ngón tay thon dài gõ lên bàn, "Đổi đi."
Quản gia đúng lúc đứng ra, bưng cái đĩa xuống.
Giang Hoài ngơ ngác ngồi tại chỗ, trơ mắt nhìn bữa ăn do mình làm ra xa dần.
Lục Vô Túy thấy thế, nhíu mày.
Hắn làm vậy có quá đáng lắm không?
Đúng lúc này, Giang Hoài nói: “Tôi còn muốn ăn……”
Bóng lưng người quản gia cứng đờ.
"Làm một phần mới đi, tôi thích ăn" Giang Hoài nghiêm túc nói "Đưa cho tôi đi."
Lục Vô Túy nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa cho cậu ta đi.”
Quản gia nhanh chóng đặt trước mặt Giang Hoài, chỉ thấy Giang Hoài cầm con dao bên cạnh lên, cẩn thận cắt sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614381/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.