Chương trước
Chương sau
Đầu óc Trì Ninh một mảng trống không.
Lần đó trên cầu thang, Lương Hành Dã hôn cậu cực kì hung hãn, tuỳ ý công kích nhưng sau đó thì cũng rất dịu dàng, giống như chim mớm mồi mà hôn sâu.
Cậu cũng đáp lại cái hôn ấy, ngậm lấy cánh môi Lương Hành Dã, tựa như là ăn thạch, chầm chậm mà mút mát.
Cũng có lúc Lương Hành Dã sẽ sờ soạng cậu, nhẹ nhàng nhéo lên eo, chỉ cần cậu vừa nói mình khó chịu là anh kịp thời dừng lại. Cậu nghĩ đây chính là yêu đương, hôn một chút, sờ một chút.
Ai mà biết Lương Hàng Dã tối nay lại đột nhiên bạo phát thế được.
Xung quanh chỗ gương bồn rửa tay được khảm dải đèn led, Trì Ninh nghiêng mình nằm ở đó, không nhìn thấy ánh đèn phát ra từ trần nhà, bởi vì Lương Hành Dã đã che khuất cậu.
Trì Ninh chỉ cảm thấy bản thân như bị che khuất bởi một đám bóng đen, lông mi rung rung không ngừng, ánh nhìn phiêu dạt, vài lần sượt qua chiếc khuyên tai trân châu đeo trên tai Lương Hành Dã.
Trong sắc xanh của đôi khuyên tai mang theo cả ánh tím, bề ngoài tựa như nhung, được đặt tại nơi ánh sáng lạnh và nóng giao hoà, sạch sẽ ôn hoà, cùng với vẻ đẹp của Lương Hành Dã tạo ra vẻ đẹp kì quái.
Áo của cậu bị vén lên trước ngực, Lương Hành Dã đang hôn cậu, đôi tay thuận theo đường eo mà nhẹ nắn.
Tiếng nước trong bồn tắm vang lên ào ào, không ngừng phóng đại bên tai như thể muốn đâm thủng màng nhĩ, Trì Ninh đột nhiên giãy lên.
“Anh tránh ra.” Trì Ninh thở dốc mấy cái liền, dùng lực đẩy Lương Hành Dã ra, gò má còn đỏ hơn cả đôi môi, “Em muốn… muốn tự mình tắm rửa.”
Cậu mạnh mẽ tránh đi. Hơi nước trong bồn tắm dày đặc, bồn rửa tay ướt đẫm, thân thể cậu thiếu chút nữa là trượt xuống.
Lương Hành Dã kéo một phát giữ Trì Ninh lại, giống như một con sói trông từ trên trông xuống, trong đôi mắt bừng cháy dục vọng, tràn đầy sức xâm lược của một người đàn ông trưởng thành.
Anh dùng một tay ôm lấy Trì Ninh thả vào trong bồn tắm, sau đó cởi áo ra. Từ nhỏ Lương Hành Dã đã luyện quyền anh, tuy có cơ bụng nhưng trông không quá khoa trương, múi nào ra múi ấy lại rất đẹp, ẩn giấu khí lực.
Trì Ninh đã từng sờ cơ bụng của anh nhưng khi cơ bụng triệt để lộ ra trước mắt cậu vẫn không nhịn được mà mở to mắt nhìn. Cậu vội vàng dùng chân ngăn bụng dưới Lương Hành Dã lại, lắp ba lắp bắp, “Để em tự mình… tự mình tắm rửa.”
Lương Hành Dã cúi đầu nhìn cậu một cái. Chân Trì Ninh rất nhỏ, trắng tinh, đã từ rất lâu về trước anh đã cảm thấy có thể dùng một tay giữ chặt nó lại.
Trì Ninh co người lại phía sau. Khi đã hết cả đường lui cậu bèn trượt xuống đáy bồn tắm, bị sặc vài ngụm nước. Cậu thấy Lương Hành Dã đến gần, cơ thể run lên, chiếc quần ngủ mềm mại bỗng nhiên chật cứng, hai chân “bùm” một cái biến thành đuôi cá.
Đuôi cá chìm trong nước giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt vậy, nó hơi hơi run rẩy.
Lương Hành Dã và Trì Ninh mắt to trừng mắt nhỏ.
Đuôi cá co quắp lại hết với nhau, mảnh vảy cá phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Dục vọng của Lương Hành Dã xém chút nữa là bị thiêu đốt thành tro, “Ninh Ninh, biến lại thành chân.”
“Không được.” Trì Ninh bám chặt lấy thành bồn tắm, trên mặt toàn là nỗi sợ hãi và hoảng hốt, “Hôm nay anh hung dữ lắm, em có chút sợ.”
“Đừng sợ.” Lương Hành Dã ôm Trì Ninh vào trong lòng, hôn lên đầu mũi cậu, “Anh không dữ nữa.”
Trì Ninh rất ngoan, chỉ cần hôn là sẽ đáp lại, bị sờ eo cũng để Lương Hành Dã tuỳ ý sờ, chỉ khi nào anh dùng lực bóp quá mạnh sẽ nói mình khó chịu. Lương Hành Dã biết cậu còn nhỏ cho nên vẫn luôn nhịn xuống, đè áp lại khao khát.
Nhưng lâu ngày ở chung rồi sẽ có ngày mất khống chế, dù sao Trì Ninh cũng đã thành niên rồi.
Không trắng bóc như Trì Ninh, làn da Lương Hành Dã là màu lúa mì đầy khoẻ mạnh. Cả người anh ướt đẫm, có những giọt nước chạy qua những rãnh cơ bụng, hoocmon vụt lên ngoài tầm kiểm soát, anh nói: “Ninh Ninh, đừng sợ nhé.”
Lương Hành Dã dùng ngữ khí thăm dò mà bình thường mà Trì Ninh vẫn thích dùng, “Được không nào?”
Ngữ khí ôn nhu, nụ hôn cũng dịu dàng. Trì Ninh đối mặt với anh, khuôn mặt từ từ đỏ lên.
Lương Hành Dã: “Ninh Ninh.”
Trì Ninh biến lại thành chân.

Lương Hành Dã còn chưa làm tới đoạn cuối cùng, Trì Ninh đã khóc rồi, cậu ôm lấy anh nói “Anh Hành Dã, xin anh đó.”

Một hồi lâu sau đó, Lương Hành Dã cầm khăn tắm bọc kín người Trì Ninh lại, ôm ra khỏi bồn tắm.
Trì Ninh khoanh chân ngồi trên đống chăn, rũ mày, đôi mắt đầy mệt mỏi tựa như là một con cún nhỏ bị ướt mưa. Lương Hành Dã lau tóc cho cậu, “Ninh Ninh, sao lại không để ý anh nữa rồi?”
Trì Ninh xoay người lại, quay lưng về phía anh, giọng khàn khàn, “Em còn đang tức đấy.”
Đùi cậu bị ma sát tới phát hồng vừa đau lại vừa ngứa, Trì Ninh chìm trong cảm giác lạ lùng mà Lương Hành Dã mang tới, chỉ cần nghĩ nhớ lại, trong lòng lại dâng lên nỗi hoang mang lo sợ cùng với nỗi khát khao nóng bỏng, không rõ vì đâu.
Cảm xúc lạ lùng cuốn lấy cậu, tóc vừa được sấy khô xong, Trì Ninh ngay lập tức chui vào trong ổ chăn, giọng ồm ồm, “Hôm nay anh đừng có mà ôm em.”
Tâm tình của Lương Hành Dã cực kì tốt, cười một tiếng, ôm lấy cậu như thường lệ.
“Đừng có mà ôm em, đừng có mà ôm em.” Trì Ninh không ngừng vùng vẫy, định bụng cách xa Lương Hành Dã một chút, nhưng mà rất nhanh sau đó, cậu lập tức không dám loạn động nữa.
Cậu nhỏ tiếng nói: “Anh Hành Dã, anh tắt đèn đi, em buồn ngủ quá, muốn đi ngủ rồi.”
Đêm đã về khuya, trong gian phòng vẫn còn lưu một cái đèn đầu giường với độ sáng cực thấp, Trì Ninh cái người ban nãy vừa nói buồn ngủ không chịu được kia thế mà vẫn đang mở trừng trừng mắt, nhìn chằm chằm cái vỏ sò được treo để trang trí trên bức tường.
Có lẽ Lương Hành Dã là đã ngủ rồi, hô hấp bình ổn, nhịp tim trầm ổn có lực. Sau lưng Trì Ninh tựa như đang phát bỏng, cậu không phát ra tiếng động mà dịch xa ra một đoạn nhỏ.
Yêu nhau tới ngày thứ bảy, Trì Ninh cảm thấy yêu đương thật là nguy hiểm.
Cậu khép chặt ngón tay cái và ngón tay trỏ thành vòng tròn, dựa theo dòng hồi ức lại nới rộng thêm một chút.
Trì Ninh nhìn chằm chằm những ngón tay đơ người ra một lúc, nín thở, lặng im chôn đầu mình xuống dưới gối.
Yêu đương nguy hiểm quá đi mất.
Mấy ngày sau đấy, mỗi lần Trì Ninh thấy Lương Hành Dã là ánh mắt lại không biết nên đặt ở chỗ nào. Chỉ cần anh hôn một cái là cậu đỏ mặt, khi bị ôm lấy thì cơ thể cứng nhắc giống như một con búp bê, Lương Hành Dã phải bảo cậu chuyển động thì cậu mới chuyển động.
Nhưng lại không kìm lại nỗi chủ động mà chú ý tới Lương Hành Dã.
Ngày trước cậu cảm thấy Lương Hành Dã cực kì đẹp trai, cực kì gợi cảm, tính cách cũng siêu tốt, muốn bất cứ lúc nào cũng được dính với anh. Bây giờ cậu muốn nhìn lại không dám nhìn, lúc nào cũng chỉ chăm chăm nhìn một vài bộ phận ví dụ như là cái yết hầu nhô ra, chân và eo đầy sức lực…
Cậu dùng tra cứu thử thì nó giải thích rằng đấy chính là sức hấp dẫn của tình dục, dùng ngôn ngữ của người cá mà nói thì đó chính là dục vọng sinh sôi, gặp được đối tượng mà mình muốn sinh em bé người cá với người ta rồi.
Em bé người cá? Bản thân cậu đã là một bé người cá rồi, lại còn là một bé người cá nam nữa chứ.
Tâm sự của Trì Ninh nặng trình trịch.
Hôm cậu đi tới khu công viên đầm lầy quay phim, Lương Hành Dã và Trì Kim Tự cùng đi với cậu.
Mấy ngày gần đây thời tiết lại dần ấm lên, bầu trời trông như một tấm gương, sắc xanh sáng ngời. Dưới ánh mặt trời, vài chiếc xe tầm trung đang nối đuôi nhau di chuyển trên trục đường chính trong công viên.
Những tán cây cao chọc trời, tầng tầng lớp lớp được phủ xanh. Gió nổi lên, có những chú chim vẫy cánh phành phạch bay, từ trong đám lau sậy vụt bay tới phương xa.
Tới nơi ghi hình, đám người đâu ra đấy theo lần theo lượt bước xuống xe. Tổ đạo cụ nhanh chóng chuẩn bị tốt chỗ đất diễn, đội quay phim đang điều chỉnh lại thiết bị, chị gái phụ trách trang điểm bận túi bụi trang điểm cho Trì Ninh.
Ở cạnh đó có một con sông, nước chảy qua róc rách. Trì Kim Tự dựa vào bên lan can, câu được câu chăng nói chuyện cùng Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã miệng thì đáp lời với y, ánh mắt lại rơi trên người Trì Ninh.
Sau khi Trì Ninh trang điểm xong, trên đầu đeo một cặp sừng hươu màu nâu sống động như thật. Ánh mắt linh hoạt, hai bên gò má đối xứng điểm thêm lên những đốm tàn nhang như hươu nhỏ. Quần áo và phục trang kết hợp lại tăng thêm sức mạnh, đôi chân trần tựa như một yêu tinh bé bỏng.
Lương Hành Dã thất thần trong chốc lát, nói với Trì Kim Tự: “Chỗ này phong cảnh không tôi. Tôi dự định ở lại đây một tối.”
Rừng đầm lầy nổi tiếng cả trong và ngoài nước, một năm bốn mùa mang một vẻ đẹp khác nhau, Trì Kim Tự: “Được, cũng lâu lắm rồi anh chưa đi nghỉ.”
Y thấy Lương Hành Dã cứ nhìn chằm chằm Trì Ninh, cười rồi nói: “Dễ thương mà, đúng không?”
Trì Ninh chạy băng băng trong khu rừng, thân ảnh bị cây cối che khuất lúc ẩn lúc hiện nhưng cặp sừng hươu kia ngược lại rất hút mắt, chỉ nhìn lướt qua một cái, thật sự có thể nghĩ đó là đầu hươu. Lương Hành Dã: “Đáng yêu.”
“Hồi nhỏ em ấy còn đáng yêu hơn nữa cơ.” Trì Kim Tự tự hào nói, “Ninh Ninh luôn là người cá đẹp nhất ở dưới biển.”
Mỗi lần y quay về biển đều sẽ chụp ảnh cho Trì Ninh hoặc là quay vài cái video nho nhỏ, nói xong bèn lục album ảnh trong điện thoại lên.
Cơ thể nhóc người cá mười tuổi chỉ cao bằng một nửa Trì Kim Tự, lông mày giương lên, nằm trên tảng đá ngầm phơi nắng. Bất cứ người nào hay vật nào biến nhỏ lại đều tự mang trong mình sự dễ thương, nói gì đến Trì Ninh, Lương Hành Dã vừa lật vừa nói: “Kim Tự, lát nữa anh gửi những tấm ảnh này qua cho tôi.”
Có vài đoạn video Trì Ninh đang ở bên bờ biển bơi lội, tức giận cãi nhau với với con báo biển màu trắng… Lương Hành Dã nghe không hiểu ngôn ngữ của người cá chỉ cảm thấy nó rất buồn cười.
Càng lật về sau xem lại càng thích thú.
Cơm nắm xuất hiện trong ống kính nhiều lần nhất, buồn cười nhất là video mà Trì Ninh ăn que cay, cay tới mức xuýt xoa xuýt xoa, còn run rẩy cả ngón tay. Lương Hàng Dã cười thành tiếng, “Anh cho em ấy ăn mấy thứ đồ ăn vặt vớ vẩn này sao?”
“Thi thoảng vài lần, cũng chẳng làm sao.”
Địa điểm trong video về cơ bản đều được quay ở trên tảng đá ngầm và bãi cát, số lượng lưu trữ lại cực nhiều nhưng Lương Hàng Dã lại xem rất cẩn thận. Đợi anh xem xong hết, Trì Ninh cũng đã quay xong hết rồi. Cậu đang di di lòng bàn chân dính đầy miếng đệm.
Lương Hành Dã chào hỏi Tạ Xuyên mấy câu xong đưa Trì Ninh tới nhà nghỉ nằm trong quy hoạch của công viên.
“Hôm nay chúng ta không về nhà sao?” Trì Ninh mặc áo khoác, nhanh chóng bước vào trong thang máy.
Lương Hành Dã nắm lấy tay cậu, “Ừm”
“Anh, anh thì sao?”
Trì Kim Tự: “Phong cảnh ở đây quả thực là không tôi, buổi chiều chúng ta có thể ra ngoài đi dạo.”
Thẻ phòng được cắm vào trong rãnh, đèn dần dần sáng lên, Lương Hành Dã kéo chặt rèm cửa lại.
Tới khi Lương Hành Dã cởi bỏ áo khoác tây trang ra, kéo thắt lưng xuống, Trì Ninh như dự liệu được điều gì đó, có chút không biết phải làm sao, lui lại phía đầu giường.
Lương Hành Dã nắm lấy gót chân Trì Ninh kéo về phía trước, nghiêng người đè lên cậu.
Sừng hươu lung lay như sắp đổ, Trì Ninh lần mò chạm lên nút thắt.
“Ninh Ninh đừng tháo xuống.” Lương Hành Dã nắm chặt lấy hai tay Trì Ninh đặt nó lên trên đỉnh đầu, cúi đầu xuống hôn cậu, “Hươu con thật dễ thương.”
Khuôn mặt Lương Hành Dã rất đẹp, đường nét cơ thể cường tráng, tay áo được xắn lên, có thể nhìn thấy rất rõ ràng cơ thịt trên cánh tay vì dùng sức quá mà nổi lên đầy gân xanh.
Sức lực chênh nhau quá lớn, Trì Ninh hoàn toàn bị áp đảo, như một con cá nằm trên mặt thớt chỉ có thể mặc kệ người khác cắt xẻ.
Nụ hôn của Lương Hành Dã vừa hung vừa vội vàng, mang theo cả dòng nhiệt cuộn trào. Khuôn mặt Trì Ninh đỏ rực, hơi hướng cằm, dường như hơi khó để hô hấp.
Ánh sáng nơi trần nhà rung lắc, kích thích đến mức Trì Ninh nhắm hờ nửa con mắt, cậu nói lăng lộn xộn không đầu không cuối: “Chỉ … chỉ một lần…được không? Bởi vì em… có hơi sợ một chút.”
“Được, hôm nay chỉ một lần.”

Sau khi ngủ trưa dậy, Trì Kim Tự định bụng đi dạo bộ trong công viên, gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời.
Y nghe thấy tiếng của Trì Ninh đang gọi tên của Lương Hành Dã, bên trong còn mang theo tiếng nức nở, từ trong cánh cửa gỗ dày nặng cách âm cực kì tốt láng máng truyền ra ngoài.
Đã hẹn rõ là phong cảnh trong công viên cực đẹp, ở lại đây nghỉ ngơi rồi, Trì Kim Tự thiếu chút nữa là nhồi máu cơ tim.
Y đợi đến tận buổi chiều ngày hôm sau mới gặp được Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã mặc một bộ đồ ngủ, đai áo lỏng lẻo chùng xuống, trên mặt bày ra vẻ cực kì thỏa mãn, “Kim Tự, làm sao thế?”
Trì Kim Tự quét xuống dưới một lượt, phát hiện trên đốt ngón tay và bàn tay Lương Hành Dã khắp nơi toàn là dấu răng, cái nhạt cái đậm, có thể nhận ra lúc đó kịch liệt tới mức nào.
Trì Kim Tự cố gắng để thuyết phục bản thân mình, khi yêu đương sinh hoạt tình dục là chuyện rất bình thường, kịch liệt một chút cũng bình thường. Nhưng Lương Hành Dã vừa cùng y hồi tưởng lại Trì Ninh ngày bé xong, chớp mắt một cái đã bưng con người ta lên trên giường rồi, thế này là cực kì quá đáng.
Trì Kim Tự mắng anh: “Lương Hành Dã tên cầm thú nhà cậu, tuổi đã đã hơn hai mươi sáu rồi, đi chà đạp bé cá nhỏ xinh đẹp mới mười chín tuổi nhà chúng tôi, cậu còn là người không hả?”
“Bây giờ đã là buổi chiều ngày thứ hai rồi, cậu đúng là vô phép vô tắc.”

Phát tiết một trận vô cùng nhạt nhẽo, Trì Kim Tự chất vấn: “Cậu không có gì muốn nói sao?”
Lương Hành Dã dựa vào bức tường, đột nhiên cười lên rồi gọi: “Anh trai à.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.