Đoàn Nghi ném điện thoại lên tủ đầu giường. Nhìn thấy ánh mắt Trì Kim Tự mơ màng, vầng trán gương mặt đỏ hồng, tâm tư muốn chất vấn y cũng đột nhiên tan biến, cậu ta ôm Trì Kim Tự từ phía sau: “Được rồi, anh ngủ đi.”
Trì Kim Tự rất sợ lạnh, tay chân lạnh ngắt, Đoàn Nghi giống như một cái bếp lò thừa nhiệt, ấm áp dễ chịu. Lưng của y kề sát vào lồng ngực Đoàn Nghi chậm rãi ấm lên.
Trì Kim Tự lại ho khan: “Tránh xa tôi ra.”
“Không được” Đoàn Nghi nói: “Tôi phải ôm anh ngủ.”
Có tiếng sột soạt phát ra từ chăn bông, ngay sau đó, Trì Kim Tự tát Đoàn Nghi một cái. Nói là tát nhưng bởi vì y đang bị bệnh nên thân thể khá yếu ớt, lực đánh không quá mạnh, tuy vậy cũng đủ khiến Đoàn Nghi bực mình.
Đoàn Nghi nghiến răng nghiến lợi: “Trì Kim Tự, anh đúng là một bước tới trời. Sống đến từng này tuổi còn chưa có ai dám đánh vào mặt tôi.”
“Vậy sao?” Trì Kim Tự nói.
Đoàn Nghi nghiến răng nghiến lợi: “Tôi hôn anh, anh tát tôi thì không nói, sờ anh một chút anh cũng tát. Mẹ nó anh có biết lý lẽ là gì không hả?”
Cậu ta ngậm lấy cổ Trì Kim Tự, vừa hôn vừa cắn, khiêu khích nói: “Tát đi, tiếp tục tát nữa đi, mặt không sưng lên thì đừng có ngừng tay.”
Sau gáy vừa đau vừa ngứa, Trì Kim Tự cong người lên ho sặc sụa. Y trở tay che mặt Đoàn Nghi lại, dùng sức đẩy ra, “Đoàn Nghi, đủ rồi.”
Đoàn Nghi bị đẩy ra nằm ngửa trên giường nghe Trì Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-yeu-toi-den-vay/921212/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.