Kỷ Tuyên ở nhà Lương Hành Dã đến hơn năm giờ mới rời đi, trước khi đi còn nói lần sau có thời gian rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi chơi. Trì Ninh lộ ra ánh mắt háo hức, sau khi ở trong không gian kín mít suốt ba ngày trong lòng cậu có chút chán ghét.
Nơi này tương đối rộng rãi nhưng Lương Hành Dã lại không cho cậu đi vào một số khu vực, phạm vi hoạt động của cậu là phòng khách, ban công cùng phòng ngủ.
Sau khi Kỷ Tuyên rời đi, Trì Ninh ngồi lại trên ghế sofa, học cách nói chuyện một mình trên TV. Học một mạch tới tối mịt, chân biến thành đuôi cá, cậu mới chịu buông điều khiển TV xuống.
Buổi tối, Trì Ninh nằm trên giường một mình, Lương Hành Dã không biết đang bận bịu chuyện gì vẫn luôn ở trong phòng làm việc. Trì Ninh đã quen với chuyện đó. Ba ngày qua đều như vậy, chỉ có thời điểm thức dậy, ăn cơm, đi ngủ là cậu mới có thể nhìn thấy Lương Hành Dã.
Cậu ngáp một cái, rất thành thật lăn tròn vào khu vực dành cho mình. Vết thương sau đầu đang lành, Lương Hành Dã nói rằng nếu để nó chạm vào nước có thể bị thối rữa, anh cũng đặt ra giới hạn trên giường, nếu muốn ngủ trên giường thì đừng vượt qua ranh giới. Tất nhiên cậu muốn ngủ trên giường cho nên Lương Hành Dã nói gì phải nghe đó.
Chẳng qua, thời điểm Lương Hành Dã đi ngủ dường như không thích đụng vào người cậu, Trì Ninh rảnh rỗi đến buồn chán, so sánh vị trí của cậu với vị trí của Lương Hành Dã, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-yeu-toi-den-vay/243690/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.