Khoảnh khắc đó, mũi của Khương Từ tràn ngập mùi hương quen thuộc trên cơ thể của Lộc Hành Tuyết, cô quên luôn hô hấp, dường như máu đã ngừng chảy, đôi môi liên tục truyền đến cảm xúc ấm áp, nhắc nhở cô hiện tại đang trải qua chuyện gì.
Những ngón tay cứng đờ khẽ cong lại, động tác này dường như đang muốn bật một công tắc bí ẩn nào đó, và cảm giác xấu hổ tràn qua!
"Cô... ưm!" Khương Từ định đẩy Lộc Hành Tuyết ra, nhưng Lộc Hành Tuyết đã sớm chuẩn bị trước, nàng ôm mặt Khương Từ, cố chấp hôn sâu hơn.
Lộc Hành Tuyết vốn luôn nho nhã lịch sự, thế nhưng lại có tính xâm chiếm mạnh như vậy, Khương Từ vừa tránh vừa giãy giụa, Lộc Hành Tuyết không hề dao động, không có ý định dừng lại.
Hô hấp hỗn loạn, nhịp tim quá tải, hành động cường thế của Lộc Hành Tuyết cuối cùng cũng khiến Khương Từ chậm rãi từ bỏ phản kháng.
—— cô thích nàng, thật sự có thể từ chối nàng sao?
Khi Khương Từ mềm đi, Lộc Hành Tuyết lập tức nhận ra điều đó, nàng dừng lại, hơi thở nóng bỏng của hai người quyện vào nhau.
"... Thật xin lỗi." Lộc Hành Tuyết nói nhỏ, sau đó nâng cằm Khương Từ lên và hôn cô một lần nữa.
Hạt mưa đang gột rửa thân xe sáng bóng, trên kính cửa sổ xe còn đọng hơi nước.
Lộc Hành Tuyết đỡ lấy vai của Khương Từ, vài phút sau hai người mới hoàn toàn tách ra.
Đôi mắt của Khương Từ hồng hồng, từ lỗ tai đến mặt, rồi lại đến cổ, tất cả đều đỏ hết.
"Thật xin lỗi." Lộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-thuoc-ve-toi/1757623/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.