Lộc Hành Tuyết cầm cốc nước, không nhanh không chậm lên lầu, không có gõ cửa, trực tiếp đi vào phòng Khương Từ.
Ánh sáng trong phòng đặc biệt mờ đi, Khương Từ yên tĩnh ghé đầu vào mép giường. Lộc Hành Tuyết lặng lẽ đi qua, đặt cốc nước ở tủ đầu giường, cúi xuống thu dọn đôi giày Khương Từ đá đến ngã trái ngã phải.
Đôi mắt của Khương Từ vẫn còn mở to, cảm giác say rượu chưa phai, vết đỏ trên má lan xuống cổ, rồi tiến vào cổ áo mới không nhìn thấy.
"Không phải nói khát, muốn uống nước sao?" Lộc Hành Tuyết nhẹ nhàng nói, ngồi xuống bên giường, nhìn thấy trên môi Khương Từ có chút tóc rơi xuống, nàng nhấc tay vén ra sau lỗ tai.
Lộc Hành Tuyết nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vành tai của Khương Từ trong vài giây, sau đó nói:
"Khương Từ, dậy uống chút nước rồi ngủ tiếp."
Khương Từ âm thanh thở dài: "Em đổ mồ hôi."
Cô bắt lấy tay, bàn tay nhẹ nhàng chụp lấy chiếc gối.
Lộc Hành Tuyết: "......"
Khương Từ uống nước xong, trong phòng ấm áp trở lại, áo khoác vẫn còn mặc trên người. Lộc Hành Tuyết cũng không cần nghĩ ngợi mà cởi quần áo cho cô, lúc đầu Khương Từ rất hợp tác, nhưng chỉ mới cởi một ống tay áo ra, khi Lộc Hành Tuyết kéo bên kia, cô giãy giụa nói:
"Chị, chị làm gì vậy?"
Lộc Hành Tuyết bật cười: "Không thấy nóng sao?"
Khương Từ: "Ân ~"
Lộc Hành Tuyết: " Đem áo khoác cởi ra nha."
"... Được." Khương Từ hất rớt ống tay áo xuống, nhân lúc Lộc Hành Tuyết đang thu dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-thuoc-ve-toi/1757616/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.