Lộc Hành Tuyết ngừng ở bên người Khương Từ, Đồng Chân Ni trong lòng mang bất mãn trừng mắt nhìn Khương Từ.
Lộc Hành Tuyết ngồi xuống hỏi Đồng Chân Ni:
"Trợ lý nói với tôi, em có chuyện quan trọng muốn tìm tôi sao?"
Đồng Chân Ni ôm cánh tay âm dương quái khí nói: "Không có việc gì, chẳng lẽ tôi không thể tới tìm cô sao?"
Không biết thái độ muốn dụ dỗ người ta là nằm ở chỗ nào, thấy thế nào cũng giống như đang cố ý tìm lỗi. Khương Từ nghĩ đến đây có chút đồng cảm với Lộc Hành Tuyết.
Lộc Hành Tuyết chỉ nghĩ là Đồng Chân Ni vừa đánh nhau xong với Uông Viện Viện, nên vẫn còn nóng nảy, nàng nhẹ nhàng nói:
"Đương nhiên có thể tới, bất cứ lúc nào cũng được hoan nghênh."
Đồng Chân Ni khẽ gật đầu, miễn cưỡng hài lòng.
Lộc Hành Tuyết quay sang Khương Từ, mỉm cười trước khi nói:
"Em có muốn uống gì không? Cà phê ở đây cũng không tệ, bánh kem nhỏ cũng vậy."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng và nụ cười cũng rất khả ái, Khương Từ vừa định mở miệng, Đồng Chân Ni đã chạy tới trước cô:
"Tại sao cô không hỏi tôi?"
Khương Từ: "......"
Lộc Hành Tuyết ý cười không giảm: "Vậy thì em muốn cái gì? Tôi đi lấy cho em."
"Cũng tương tự thôi." Đồng Chân Ni hừ một tiếng:
"Tôi muốn cà phê và cả bánh kem."
"Được." Lộc Hành Tuyết lại hỏi Khương Từ lần nữa:
"Còn em thì sao?
Khương Từ: "Không cần, trợ lý Diêu nói cô bận, tôi ngồi đây một chút liền rời đi."
Ở chỗ này có Đồng Chân Ni càn quấy, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-thuoc-ve-toi/1757610/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.