Sau khi lần đó đổ thuốc bắc cho Lộc Hành Tuyết, thời gian đã đi vào tháng 11, Ôn Niệm rủ Khương Từ đi xem phim.
Điều này đã được nói trước, Khương Từ đồng ý mà không do dự. Sau khi công ty họp thường kỳ, cô vội vàng chạy đến rạp chiếu phim, lúc rời đi chỉ còn vài phút.
Ôn Niệm mặc một bộ váy đen, nước da trắng nõn, mang theo đồ ăn nhẹ đứng dưới cột đèn sáng lấp lánh ở rạp chiếu phim, nổi bật đặc biệt rất dễ thấy. Khương Từ đi về phía nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Từ, mỉm cười vẫy tay.
Khương Từ tiếp nhận túi đồ ăn nhẹ từ tay nàng, hai người cùng nhau kiểm vé rồi đi vào.
"Chờ rất lâu sao?" Khương Từ hỏi nàng.
Ôn Niệm: "Mười phút? Chị cũng vừa mới đến."
Đèn trong rạp phụt tắt, Ôn Niệm thân mật mà kéo khuỷa tay Khương Từ đi lên bậc thềm. Khương Từ theo bảng hướng dẫn con số trên mặt đất và tìm được chỗ ngồi cho hai người.
Mấy ngày nay nhiệt độ ấm lên, váy của Ôn Niệm có hơi ngắn một chút. Vừa vào chỗ ngồi, Khương Từ liền cởi áo khoác khoác lên đầu gối Ôn Niệm:
"Ở đây có điều hòa nhiệt độ, tốt nhất vẫn là chị đừng trúng gió."
Ôn Niệm đem áo khoác kéo lên trên, dựa vào lưng ghế thở dài xúc động:
"Từ nhỏ đến giờ chính là em đã chăm sóc chị rất nhiều, A Từ, chị thật sự phải bù đắp tốt cho em mới được."
Khương Từ xoè tay ra: "Được, đưa chi phiếu đây."
Ôn Niệm mỉm cười vỗ tay cô, lòng bàn tay hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-thuoc-ve-toi/1757601/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.