Khi màn đêm buông xuống, trợ lý của Ôn Niệm đến thăm nàng, tay trái dẫn theo chiếc vali, tay phải xách theo hộp cơm. Như là sớm biết Khương Từ ở đây, ngay khi cửa mở ra liền chào hỏi cô:
"Khương tiểu thư, đã lâu không gặp."
Khương Từ: "Chào cô, trợ lý Chu."
Chiếc vali ghé vào tường, trợ lý Chu đặt hộp cơm ở trên bàn ăn. Ôn Niệm ra hiệu bảo nàng đem bản kế hoạch kia mang đi:
"Không ổn, bảo bọn họ làm lại lần nữa."
Trợ lý Chu: "Vâng Ôn tổng, chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chú ý đến thân thể."
Những người khác đi rồi, Khương Từ hỏi Ôn Niệm:
"Ngồi dậy đi đến bàn ăn? Hay là ngồi ở trên giường ăn?"
Ôn Niệm vén chăn lên, yếu ớt nói: "Không muốn ăn."
Khương Từ tiến lên đỡ nàng: "Không muốn ăn cũng phải ăn."
Ôn Niệm ngồi ở mép giường, thuận tay vuốt nhẹ mái tóc, đột nhiên hỏi Khương Từ:
"Hiện tại chị xấu lắm phải không?"
Khương Từ: "Chị từ nhỏ đến lớn đều xinh đẹp, gom hết tất cả thư tình lại tuy không đủ 10000 bức nhưng cũng đã 8000 rồi, như thế nào sẽ xấu?"
"Chẳng lẽ em còn ít hơn của chị sao? "Ôn Niệm ghé vào đầu vai cô:
" A Từ, đỡ chị một chút, cùng nhau ăn tối với chị. "
Trọng lượng của nàng đều đặt ở trên người Khươn Từ, Khương Từ chậm rãi bước tới:
"... Ăn cùng chị?"
Ôn Niệm: "Chị bảo trợ lý Chu trước khi đến đây nhớ đóng gói thêm vài món, tất cả đều là món mà em thích ăn."
Khương Từ: "......"
Ôn Niệm nhìn cô: "Buổi tối em còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-thuoc-ve-toi/1757594/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.