Khương Từ mang hoa hồng trở về nhà, trong nhà không có đèn, xung quanh rất yên tĩnh, có lẽ Lộc Hành Tuyết không có nhà.
Nói cái gì về nhà ăn cơm tối... Hừ.
Khương Từ chọn một chiếc bình có chiều cao vừa phải, khi cô đang cắt tỉa hoa hồng thì Vưu Lộ gọi đến.
Hai bên trái phải không có ai, Khương Từ thuận tay bật loa ngoài, giọng nói sắc bén của Vưu Lộ lập tức bùng nổ:
"Khương Từ! Cô có ý gì! Chơi tôi thật sự vui lắm đúng không!?"
Khương Từ dùng dao cắt xéo đoạn nhỏ phía dưới cuống hoa, cắt tỉa những cành lá thừa, tuỳ ý lấy tay cắm hoa hồng vào bình hoa.
"Vưu Lộ, có chuyện gì muốn nói?"
Vưu Lộ: "Muốn nói? Không phải là bị cô chơi sao, nói mát gì vậy tưởng tôi sẽ tin cô sao?"
Khương Từ: "Ừm, quả nhiên là cô đang nói mát."
"...." Vưu Lộ bị cô làm cho nghẹn họng, tức muốn học máu nói:
"Khương Từ! Tôi thật sự không nhìn ra, cô đúng là đồ khốn nạn? Ngày hôm qua cơ hội tốt như vậy, sao cô không công khai luôn đi, thấy tôi không hay biết gì còn làm bộ làm tịch. Hôm nay lại bảo người đi chụp ảnh cô cùng Lộc tổng ở bên nhau gửi riêng đến cho tôi để ra mắt thị uy..............cô cố ý cho người khác đến " tát " vào mặt tôi, để mọi người trong công ty đều chê cười tôi, thủ đoạn này khiến cô vui sướng lắm sao? "
..............chẳng lẽ Tiểu Trần không chỉ có nhìn từ cửa sổ, mà còn chụp ảnh truyền ra ngoài sao?
Khương Từ cũng không biết nên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-thuoc-ve-toi/1757589/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.