Không đúng? Khương Từ kéo bảng qua, ngay cả khi đang chơi trò chơi, chữ viết của Lộc Hành Tuyết cũng vẫn như cũ đoan chính có khí khái.
—— màu trắng.
Lộc Hành Tuyết, Tiểu Bạch, nàng thích màu trắng cũng giống như là thuận lý thành chương.
"......" Khương Từ nhìn Lộc Hành Tuyết, khi cô nhìn ngang qua vừa đúng lúc Lộc Hành Tuyết đang chớp mắt, ra vẻ vô tội, làm cho người ta không biết nên nói gì.
Hoắc Trăn Trăn đem chai rượu nhét vào trong tay Khương Từ, Khương Từ đành phải uống rượu.
"Kế tiếp!" Tiểu Á mở miệng, ánh mắt mọi người đều dồn đến trên người hắn: " Chị A Từ, tới em hỏi, mọi người chuẩn bị ——"
Khương Từ ngắt lời hắn: "Nói trước đi, các người còn muốn hỏi bao nhiêu câu nữa?"
Đỗ Tiểu Manh: "Đương nhiên là quy tắc cũ hỏi đến khi đáp đúng mới thôi."
Khương Từ: "......" Không sợ phải hỏi đến biển cạn núi mòn sao.
Bên người truyền đến tiếng cười khẽ, chắc là Lộc Hành Tuyết cùng cô cũng nghĩ giống nhau đi.
Khương Từ đè cánh tay của Hoắc Trăn Trăn lại: "Cậu nói thế nào?"
Hoắc Trăn cố gắng hết sức để vẻ mặt không lộ ra quá phận, dùng giọng điệu thương lượng:
"Cái đó... ba câu? Không quá ba câu, vậy chúng ta hỏi ba chuyện. Tổng ba câu không phải là nhiều lắm đúng không? "
Khương Từ có thể miễn cưỡng tiếp nhận số lượng này, mọi người cũng đều tỏ vẻ OK, mấy đôi mắt đồng loạt nhìn phía Tiểu Á, Tiểu Á cũng không chần chừ nữa:
" Chị A Từ, Lộc tổng lưu tên chị trong điện thoại là gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-thuoc-ve-toi/1757586/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.