01
Vũ Kỳ An đau đớn nhăn mày, may mắn chỉ bị đánh ở trên người và không bị động vào mặt nhưng cơn đau ê ẩm này cứ ê ẩm giày vò cậu đến khổ sở.
Trên tay có một vài vết trầy ngoài da, trong bụng và ngực đầy vết bầm tím, cậu còn thấy nhói ở trên đùi nhưng ở đây lại không tiện để kiểm tra.
“Kỳ An, cô vào được không?” Có tiếng người gọi cậu.
“Vâng ạ.” Kỳ An kéo áo xuống, cắn răng chịu đau.
“Có người đưa thuốc cho em.” Nhân viên y tế mở rèm che ra đưa cho cậu một túi giấy đựng rất nhiều thuốc, “Toàn là thuốc tốt.”
Kỳ An nhìn túi thuốc cô đưa, chần chừ mãi mới nhận lấy nhưng cậu quả thật không nghĩ ra được là ai đưa cho mình.
Lúc bị đánh chỉ có một mình cậu ở đó, trên đường đi về cũng không bắt gặp ai, mà cậu thì đã cố ý đeo khẩu trang vì không muốn ai trông thấy. Tuy nhiên nếu có thấy đi chăng nữa thì ai lại muốn giúp cậu?
“Ai vậy ạ?” Kỳ An hỏi cô.
Nhân viên y tế khẽ đảo mắt rồi nhún vai, “Cô không biết.”
Kỳ An không hỏi nữa, nhân y tế cũng không tiếp tục chủ đề này, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện, cẩn thận giúp cậu bôi thuốc lên các vết thương hai cánh tay.
“Em nhờ bạn đưa về rồi chứ?”
“Em nhờ bạn rồi ạ, cảm ơn cô.”
“Rốt cuộc là đám côn đồ nào vậy? Em có báo với bảo vệ chưa?”
Kỳ An chỉ đáp vài lời cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-doi-bung-roi/3484538/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.