Nhu Nhiên nghe xong thì cả khuôn mặt đỏ bừng như như sắp nhỏ ra máu. Cô không kiểm soát được nhịp tim, đờ ra nhìn khuôn mặt Cố Từ Vĩ gần trong gang tấc.
Một giây sau, cô gái nhỏ quyết đoán đẩy ngài Cố ra xa, dùng tốc độ như sét đánh mà sập cửa cái "rầm".
Đến lượt cậu đờ ra, khó tin nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt mình. May mà cậu lùi lại kịp, nếu không thì có lẽ khuôn mặt này của cậu sẽ ăn trọn cả cánh cửa mất thôi...
Cửa gỗ nhà cậu không quá cách âm, từ bên ngoài vẫn có thể nghe được giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ truyền ra:
"Cậu nhanh đi làm đi. Sắp muộn giờ rồi kìa!"
Cố Từ Vĩ nhìn đồng hồ.
Còn nửa tiếng nữa mới đến ca dạy mà?
Thiếu niên bất lực kéo khoé môi, hết sức ôn hoà mà đáp lại:
"Ừm. Cậu ở nhà nhé. Cần gì thì nhắn tin cho tôi. Ngủ sớm đi, không cần đợi tôi về đâu."
Nhu Nhiên không trả lời. Trái lại, phía trong phòng phát ra vài âm thanh lạch cạch nhỏ vụn.
Là tiếng giường nhà cậu kêu khi có người bất ngờ nhảy lên - Cố Từ Vĩ thầm nghĩ.
Nhu Nhiên không thể ngăn bản thân nghĩ ngợi lung tung, xấu hổ tới mức cho đến khi cô lăn lộn trên chiếc giường êm ái vài vòng mới nhận ra bản thân vừa làm gì.
Ngại ngùng không nói được gì thì thôi đi, đây lại còn sập cửa trước mặt người ta...
Đúng là không còn gì xấu hổ hơn mà...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-dang-yeu-nhu-vay/2900341/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.