Giữa trưa trời nóng như lò thiêu, bầu trời xanh ngắt không có lấy một gợn mây, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu nướng chín mặt đất, bên ngoài cũng chẳng có một tiếng chim kêu, đến cả cây cối trong khu phố nhỏ cũng như bị trút hết sức lực rũ cành xuống.
Bạch Yến Thừa đóng cửa ban công rồi quay vào phòng mở máy điều hòa, sau đó lại đi đến nhà bếp.
Món ăn cuối cùng đã thuận lợi ra khỏi nồi, có thể ăn cơm rồi.
Túc Tinh Dã bước ra khỏi phòng vệ sinh, đứng trước cửa lặng lẽ hít thở sâu, chóp mũi nhanh chóng bắt được mùi thơm đang bay bổng trong nhà bếp.
Cậu vẫn còn hơi căng thẳng.
"Tiểu sư đệ, ăn cơm thôi." Giọng nói không nhẹ không nặng truyền đến theo mùi thơm của thức ăn.
Túc Tinh Dã ổn định cảm xúc, đáp lại một chữ "Dạ", đột nhiên phát hiện giọng mình khô ran, cậu hắng giọng, sải bước chân dài, giả vờ bình tĩnh đi về phía ngọn nguồn âm thanh.
Bạch Yến Thừa đứng bên chiếc kệ nhiều ngăn, ánh mặt trời nghiêng xuống, nhìn từ phía sau thấy cơ thể anh như được khảm một vầng ánh sáng vàng, bóng lưng thon dài sạch sẽ, anh cầm trong tay cái chén kiểu Nhật trắng phau, đang múc cơm cho bạn cùng nhà, bên cạnh còn đặt một đôi đũa mới tinh.
Bạn cùng nhà mới có chút được chiều mà sợ, cúi đầu nhìn một bàn thức ăn gia đình đầy màu sắc, cảm động đến nỗi sắp rưng rưng nước mắt, muốn chạy đến giúp đỡ nhưng lại không biết bắt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-dang-gia-vo-ngoan-do/2560453/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.