Sắc mặt cà lơ phất phơ của Hoa Hữu Du hơi thay đổi, không khỏi lui về sau một bước, quan sát chàng trai trước mặt mình lần nữa.
Eleven của bây giờ, thật sự là quá xa lạ.
Trên sân khấu và dưới sân khấu là hai người hoàn toàn khác nhau.
Từ đầu Hoa Hữu Du đã nghi Túc Tinh Dã có dụng ý khác, chẳng qua hắn không nghĩ sâu xa như vậy, chỉ cho rằng mấy đứa nhóc được bảo bọc trong nhà quá nên muốn chơi mấy trò kích thích, chờ đến khi chúng chơi đủ rồi sẽ tự động đi mất, đến lúc đó, dựa theo cái tính thờ ơ với mọi việc của Bạch Yến Thừa sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều, cứ cho rằng anh vẫn nhận lời giúp đỡ giáo sư Nghiêm trông trẻ, thì chàng trai này cũng đã được thỏa thích như ý nguyện rồi.
Không phải giới trẻ bây giờ đều như vậy sao?
Người tiếp cận Bạch Yến Thừa không ít, nhưng những người không hiểu Bạch Yến Thừa đều cho rằng người đàn ông này rất thần bí, rất đặc biệt, trên người anh như có một loại ma lực nào đó, lúc nào cũng hấp dẫn người ta đến đào lên.
Là anh em tốt lớn lên cùng Bạch Yến Thừa, Hoa Hữu Du thật lòng muốn khuyên những kẻ theo đuổi mù quáng này, rằng ngoại trừ chỉ số thông minh cao, dáng dấp đẹp mắt một chút ra, thì Bạch Yến Thừa thật sự chỉ là một người đàn ông bình thường có cuộc sống rất bình thường.
Song, cho đến tận bây giờ, Hoa Hữu Du chưa từng nói những lời này ra miệng, nếu như đứng trước mặt Túc Tinh Dã mà nói thẳng ra Bạch Yến Thừa bình thường, chắc chắn đối phương sẽ dùng nắm đấm với vận tốc 100km/h để đánh vào khuôn mặt đẹp trai của hắn.
Hoa Hữu Du định nghĩa lại mục đích đến gần Bạch Yến Thừa của Túc Tinh Dã lần nữa, có lẽ không chỉ là vì cậu muốn tìm kiếm kích thích, ở cái tuổi mới biết yêu này, nói không chừng đúng là có tình cảm thật lòng.
"Tôi giúp cậu." Ông chủ Hoa đại phát nhân từ, có lẽ là đã bị tấm chân tình của Túc Tinh Dã làm cho cảm động, tất nhiên là vì lợi ích của Hộp Hoa nhiều hơn.
"Giúp cái gì?" Lúc này đến lượt Túc Tinh Dã ngơ ngẩn.
Hoa Hữu Du nở nụ cười thần bí: "Giúp cậu theo đuổi Yến Thừa."
Dường như cảm thấy cơ hơi vô lý, biểu cảm của Túc Tinh Dã thay đổi mấy lần, nhìn hắn bằng vẻ mặt khó tin.
Hoa Hữu Du liếc về phía sau Túc Tinh Dã, Tạ Tiểu Chu và Tiết Gia vừa giả vờ thu xếp nhạc cụ vào hộp, vừa dùng ánh mắt hóng hớt nhìn về phía bên này, trong mắt hai cậu chàng cũng lóe lên ánh sáng phấn khích, vô cùng tập trung vào chủ đề của hai người bọn họ.
Cũng không biết là đang phấn khích vì sẽ được ở lại quán bar biểu diễn, hay lại phấn khích với tiến độ phát triển tình cảm riêng tư của Túc Tinh Dã hơn.
Hoa Hữu Du di chuyển tầm mắt, bật cười nói: "Đừng quên, tôi và Yến Thừa là bạn nối khố mà, con gái con trai từng tiếp cận với cậu ta tôi đều biết hết đấy, cậu ta thích kiểu gì tôi cũng rõ nhất, tôi giúp cậu theo đuổi Yến Thừa tức là cho cậu đi đường tắt rồi, điều kiện duy nhất là cậu và hai nhóc kia phải ở lại Hộp Hoa."
Hình như lời này hơi quen, hắn cũng đã từng nói với Tiêu Quân như thế.
Thôi vậy, thật ra hắn là một tên thấy lợi quên nghĩa mà. Ông chủ Hoa rất tỉnh táo xác định vị trí của bản thân trong lòng mình.
"Anh thật sự rất hiểu anh ấy sao?" Sắc mặt Túc Tinh Dã âm trầm.
Từ đầu đến giờ Túc Tinh Dã vẫn luôn tỏ thái độ nghi ngờ Hoa Hữu Du, bởi suy nghĩ nội tâm cậu hoàn toàn trái ngược với hắn, cậu cảm thấy tiến sĩ Bạch là một người có tâm tư kín đáo, không dễ để cho người khác nhìn thấu như vậy.
Bạch Yến Thừa trong miệng Hoa Hữu Du, có chăng cũng chỉ giống như Bạch Yến Thừa trong hằng hà sa số tin đồn mà tất cả mọi người đều biết thôi.
Rất nhiều trường học đều có lời đồn về những nhân vật quan trọng, tiến sĩ Bạch chính là người đàn ông làm mưa làm gió của trường Đại học Công nghiệp thành phố S, là tiến sĩ thiên tài trong miệng của các sinh viên trong trường.
Cậu đã từng nghe kể về Bạch Yến Thừa qua vô số phiên bản khác nhau, phiên bản chính thức từ Sở nghiên cứu, phiên bản hoang dại của đàn anh đàn chị, phiên bản lắp thêm kính lọc của giáo sư Nghiêm, bây giờ có cả phiên bản bạn thuở nhỏ của Hoa Hữu Du.
Nhưng khi bản thân sống cùng với anh hơn nửa tháng, Túc Tinh Dã cảm thấy Bạch Yến Thừa mà mình biết với Bạch Yến Thừa trong lời đồn của mọi người vốn không phải cùng một người, cũng không thể nói không phải cùng một người, mà là không cũng một "nghĩa".
Cậu không còn tin tưởng người khác nữa, cho nên cũng không tin Hoa Hữu Du.
Mà ông chủ Hoa thì cực kì tự tin, vỗ ngực đảm bảo: "Lời của người khác cậu có thể không tin, nhưng em trai à, nếu như đến cả tôi mà cậu cũng không tin, vậy là cậu đã đánh mất một quân đồng minh tầm cỡ Gia Cát Lượng rồi đó."
Mặc dù nhìn qua Hoa Hữu Du không đáng tin cậy mấy, nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì quả thật chỉ có hắn là người bạn có quan hệ thân thiết nhất với Bạch Yến Thừa. Nội tâm Túc Tinh Dã dao động, do dự nhìn hai người bạn nhỏ phía sau, hy vọng bọn họ có thể đưa ra chút ý kiến giúp cho mình.
Cậu cũng chẳng biết hai đứa này đã nhận được thứ tốt gì từ chỗ ông chủ Hoa, mà hai cái miệng đều răm rắp ủng hộ lời đề nghị của Hoa Hữu Du, còn khuyên cậu tin tưởng bạn thân của Bạch Yến Thừa mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất, sau đó ba hoa chích chòe khen ngợi năng lực của ông chủ Hoa.
Tiến sĩ Bạch thông minh như vậy, chắc hẳn bạn của anh ấy không đến nỗi ngu ngốc đâu.
Giằng co một hồi, cuối cùng Túc Tinh Dã cũng mềm lòng gật đầu đồng ý trước sự kiên cường nài nỉ của ba người kia: "Thôi được, ông chủ Hoa, nhớ lời anh nói đấy."
Hoa Hữu Du cười như một tên gian thương, vỗ tay chúc mừng cho cậu.
Khuông mặt xinh đẹp của cậu vẫn còn buồn bực, thấp giọng nói: "Tối nay thì không được đâu, muộn quá rồi, tôi phải về đây."
"Đi đi đi đi." Hoa Hữu Du vỗ vai cậu, "Hôm khác bù vào giờ bị thiếu là được.
Đêm nay ông chủ Hoa tốt bụng, uổng công cho free hơn mười ngàn thì thôi không nói, còn ném luôn cả uy tín, kiểu gì hắn cũng phải nghĩ cách bù lại mới được.
Nhược điểm của Túc Tinh Dã là Bạch Yến Thừa, chỉ cần nắm được thóp trong tay thì cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thôi, Hoa Hữu Du đã ăn trúng ngay điểm này.
Túc Tinh Dã cuống cuồng chạy về đoàn tụ với nam thần, bỏ đi trước cả hai người bạn của mình.
Dọc trên đường đi, vì chột dạ mà cậu cứ thấp thỏm bất an.
Rốt cuộc Bạch Yến Thừa đã nhìn thấy cậu hay chưa?
Ôm câu hỏi trong ngực suốt cả đoạn đường, cậu chạy không ngừng nghỉ về đến khu phổ Hằng Nguyên, nhưng ở nhà không có người, tiến sĩ Bạch không ngồi ở sô pha đọc sách như cậu đã đoán, trong phòng khách tối om, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
Sau khi rời khỏi Hộp Hoa, Bạch Yến Thừa đã không về nhà.
Anh không muốn phải chia tay với không khí ban đêm, thế là bèn đi một vòng quanh đường phố về phía nam, lúc đến Sở nghiên cứu thì dừng bước, chỉ vì anh chạm mặt người quen cũ.
Trước Sở nghiên cứu là đường một chiều, đối diện là một nông trường, bên đường là hàng rào rất cao, bình thường không ai tới lui nơi này cả.
Chỉ có một người vô gia cư, rất thích đến đống rác to ở chỗ này bới đồ vào ban đêm, thỉnh thoảng sẽ nhặt được một vài chai lọ, phần lớn thời điểm là phí công quay về.
Từng đợt khói xanh bay ra bên cạnh thùng rác lớn, vô cùng nổi bật trong đêm tối. Bạch Yến Thừa tìm nơi bắt nguồn của làn khói xanh, bên tai nghe được tiếng vang "sột soạt".
Kẻ lang thang cao khỏe đang ngồi bên lề đường, gã banh rộng hai chân trần của mình ra, cùi chỏ gác lên đầu gối, một tay cầm thuốc lá, một tay chơi chai nhựa, bên cạnh là nửa chai rượu trắng y hệt như lúc trước.
Kẻ lang thang nhìn người đàn ông đi tới, không hề ngạc nhiên chút nào, chào hỏi như bạn bè đã lâu mới gặp lại: "Mới tan làm à?"
Bọn họ là bạn thật.
Dù chưa từng biết tên nhau, nhưng bọn họ giống như tri kỷ vậy, lần nào gặp cũng sẽ trò chuyện rất lâu.
Nhiều người không hiểu mối quan hệ của bọn họ, mới gặp mà như đã quen từ lâu, không cần dùng quá nhiều ngôn từ vẫn có thể hiểu nhau, dù rất lâu không gặp cũng sẽ không hờ hững, có lẽ đến những lúc quan trọng cũng có thể gọi là người thân nữa.
Bạch Yến Thừa thật sự rất quý kẻ lang thang, bởi tìm thấy đồng loại trong biển người mênh mông là một điều quá khó khăn đối với anh.
Anh liếc một cái túi rác dưới chân, nhẹ giọng đáp: "Tăng ca, lãnh đạo yêu cầu."
Kẻ lang thang rít một hơi thuốc, bật cười: "Ai bảo cậu sẵn lòng làm đâu, cứ việc tự chọn cuộc sống của mình thôi, rồi từ từ mà tận hưởng."
Bạch Yến Thừa bỗng nhiên cảm thán, lên tiếng nói thay cho những người thân bất do kỷ: "Không phải ai cũng đều sống phóng khoáng như anh được, có rất nhiều người không có cơ hội được lựa chọn cuộc sống mà mình muốn trải qua."
"Đừng có nói mấy lời kiểu cách này với ông." Kẻ lang thang giễu cợt, gãi bộ râu dưới cằm, "Ông đây sống phóng khoáng là bởi vì có thể buông được, có vài người tham lam quá, lúc nghèo không có gì để ăn thì muốn có được đời sống tự do, đến khi có tiền lại muốn theo đuổi những thứ đắt đỏ hơn, chắng hạn như tinh thần tự do, mãi mãi không biết đủ cho nên cuộc sống mới mệt mỏi."
"Nhưng ít ra những người trong miệng anh nói còn có mục tiêu và thứ để theo đuổi." Bạch Yến Thừa đá văng mấy thứ lặt vặt cản trở ra, ngồi xuống bên cạnh kẻ lang thang, mắt nhìn về phía Sở nghiên cứu đang đóng chặt cửa bên kia đường, "Có mục tiêu mới có động lực, giống những kẻ như tôi vậy, mỗi ngày đề phải tìm chuyện cho mình làm, công việc ở Sở nghiên cứu khiến cho tôi muốn tìm tòi học hỏi, nếu không sẽ có cảm giác như đã chết vậy."
"Cậu có thể thử một chút." Kẻ lang thang nghiêng đầu quan sát cơ thể cao ráo của Bạch yến Thừa, ánh mắt vô cùng thư thái, "Thử cảm giác chết, hoặc là cảm giác sợ hãi khi sắp chết, thử rồi mới biết được bản thân có còn động lực để sống hay không."
Bạch Yến Thừa bình tĩnh dùng câu trần thuật đáp lại: "Xúi giục người khác tự sát là hành vi phạm tội."
"Mẹ nó, vậy mà cậu còn nói nói xàm!" Kẻ lang thang thấp giọng bật cười, giọng nói mang ý cười nhạo, "Rõ ràng là cậu vẫn chưa sống đủ, chú em à, cậu thật sự nên tìm việc gì đó để làm đi, người như cậu không thể không có cảm giác mới mẻ được, đi tìm một người thú vị chơi với cậu đi."
Bạch Yến Thừa hời hợt phụ họa: "Độc diễn thì lại chẳng có ý nghĩa gì cả, chắc là tôi phải cân nhắc đến việc tiến quân vào giới nghệ thuật thôi."
"Phải tự hiểu lấy bản thân mình."
Kẻ lang thang dùng ánh sáng nơi đáy mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, với lấy chai rượu bên bắp đùi lên, mở nắp uống một ngụm.
Lăn lộn khắp ngõ ngách ở thành phố S đã nhiều năm, cảnh tượng bẩn thỉu đến đâu kẻ lang thang cũng đều thấy qua rồi, gã quen thuộc với lối sống của người nghèo, cuộc sống lưỡi đao liếm máu gã cũng đã từng trải qua, cũng không phải chưa từng đến chỗ người giàu, tiếp xúc với rất nhiều người, gã chưa từng thấy ai giả vờ giỏi hơn Bạch Yến Thừa, hơn nữa là bọn họ giả vờ rất lộ liễu, nhưng ở trước mặt gã, cho đến bây giờ Bạch Yến Thừa chưa từng giả vờ, bao gồm cả lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Hai người im lặng trao đổi một ánh mắt, một giây sau không hẹn mà cùng bật cười.
Bạch Yến Thừa cười rất vui, cảm giác trống rỗng mà quán bar mang đến cho anh giờ phút này đã bị lấp đầy rồi.
Tâm trạng đã được lý giải, anh hiểu được nó rồi nên đứng dậy chuẩn bị đi. Anh vừa nhanh nhẹn bước về phía đường về nhà, vừa chậm rãi nói lời tạm biệt kẻ lang thang, còn nói cho đối phương biết, ban ngày tốt nhất là gã không nên hoạt động ở gần khu phố Hằng Nguyên, sau phố có đến hai trường mẫu giáo, gã ở đó e là sẽ dọa cho mấy đứa nhỏ sợ.
Kẻ lang thang ngồi tại chỗ hút thuốc cười ngượng, trước lúc bóng dáng của Bạch Yến Thừa sắp biến mất ở đường giao, gã đột nhiên hỏi: "Con chim ngốc gật gù đắc ý như bị đánh thuốc mê đó là ai thế?"
Giọng nói dễ nghe của Bạch Yến Thừa vang từ xa tới: "Cậu ta là Hoa Hữu Du, là bạn của tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]