Sơn trang Bạch Hạc rất rộng lớn, trước cửa biệt thự là một khoảnh sân trống rộng bao la, trên đỉnh đầu là trời xanh mây trắng, dưới chân là thảm cỏ tươi mơn mởn, phục vụ có mặt để tiếp đón khách quý trong sơn trang có đến ít nhất hai mươi người, nam nữ có đủ, trang phục đồng bộ vô cùng gọn gàng, nhìn là biết được đây là những nhân viên được trải qua huấn luyện phục vụ chuyên nghiệp.
Quả nhiên giám đốc Tiêu làm việc rất đâu ra đấy.
Bạch Yến Thừa không có hứng thú với tiền bạc nhưng không thể kháng cự trước thiên nhiên rộng lớn, anh dõi mắt nhìn ra ngoài, dừng lại ở điểm nào cũng thấy được cảnh đẹp.
Sân trống bên cạnh hồ nhân tạo có đặt một bàn ăn chữ nhật dài, trên bàn bày đầy món ăn thức uống với giá trị không nhỏ, hai bên là phục vụ đứng chờ sẵn, một chiếc lều vải được dựng lên cách đó không xa, trông nó giống như lều nỉ trên thảo nguyên, mùi thơm của thức ăn như sóng tản ra từng đợt thơm nức mũi.
Tiêu Quân giống như chủ tiệc vậy, cho dù chỉ mặc quần áo thường thôi cũng đủ thể hiện phong thái lịch sự, khách sáo mời ba vị khách ngồi xuống.
Còn Túc Tinh Dã thì giống con cừu nhỏ lạc vào ổ sói, vừa mềm vừa ngoan, dường như cậu đang mất bình tĩnh, suốt cả buổi cứ dính sát vào Bạch Yến Thừa tạo cảm giác tồn tại, nói là nửa bước không rời cũng chẳng phải nói quá.
Bốn người chia ra ngồi ở hai bên đối diện nhau, tất nhiên là Túc Tinh Dã ngồi cùng phía với Bạch Yến Thừa, nếu như có thể, cậu còn mong bản thân được ngồi lên đùi Bạch Yến Thừa kia kìa.
Phục vụ vừa giật khăn trùm mỏng ra, món ăn cầu kỳ đã đập vào trong mắt, nhóc mèo tham ăn Túc Tinh Dã không nhịn được lén lút liếm mép một cái.
Tiêu Quân ngồi đối diện khẽ liếc cậu, ánh mắt một lời khó nói, tùy ý vẫy tay một cái, người hầu lập tức tiến tới rót rượu cho khách.
Rượu vang đỏ sậm chảy vào trong ly thủy tinh, ở nơi dã ngoại gió khẽ mơn man qua mặt này trông nó càng trở nên xinh đẹp hơn, không có chút cảm giác không hợp nào.
Bạch Yến Thừa không uống rượu, ly thủy tinh bị anh đẩy về phía trước, gọi thêm một ly nước lọc.
Túc Tinh Dã để ý đến hành động đó, hơi ngạc nhiên mở to mắt, nếu như cậu nhớ không lầm, ông chủ Hoa từng nói Bạch Yến Thừa thường đến Hộp Hoa làm bartender, hơn nữa có thể pha được món cocktail được mọi người khen ngợi không ngớt lời, nhờ đó mà thu hút rất nhiều khách đến.
"Anh Yến Thừa, anh không uống rượu ạ?" Túc Tinh Dã thấp giọng hỏi.
Bạch Yến Thừa nhìn cậu một lúc rồi mới chậm rãi dời tầm mắt, "Tôi không uống."
"Vậy em cũng không uống..." Túc Tinh Dã nhỏ giọng thì thầm, quyến luyến không thôi đẩy ly rượu về phía trước một chút.
Túc Tinh Dã không giống Bạch Yến Thừa, có lẽ là do cậu sống cùng giáo sư Nghiêm quá lâu rồi, từ nhỏ Túc Tinh Dã đã thích uống rượu, hớp rượu đầu tiên mà cậu được thử là vào mùa xuân mười ba năm trước, lúc đó cậu chỉ mới bảy tuổi, ông cụ bưng một chung rượu trắng âm ấm đến cười híp mắt hỏi cậu có muốn nếm thử hay không, còn nói đó là thứ nước ngon nhất trần đời.
Túc Tinh Dã tin thật, cầm chung rượu một hơi cạn sạch, từ lúc đấy là không thể cứu chữa được nữa.
Vì chuyện này mà giáo sư Nghiêm bị vợ mắng cho một trận, sau đó ông cụ ôm Túc Tinh Dã lại trút giận lên cậu, thầm thì hỏi sao mi uống rượu mà không thấy cay thế?
Giọng điệu nghe hơi thất vọng.
Thế là ngày hôm sau, ông cụ bị Túc Tinh Dã nhốt trong nhà vệ sinh, tốn hết ba tiếng mới cạy cửa ra được.
Giáo sư Nghiêm xách quần đuổi theo người mắng: "Thằng nhóc khốn! Xem ông bắt được mi rồi có lột da mi ra không!"
Túc Tinh Dã vừa chạy vừa khiêu khích: "Ông già, có bản lĩnh thì ông đuổi kịp con đi, dù hai chân của ông có biến thành bánh xe cũng không chạy nhanh bằng con đâu!"
Chuyện này đã xảy ra từ lâu lắm rồi.
Bây giờ chuyện cũ hiện ra trước mắt, khóe môi Túc Tinh Dã khẽ kéo ra nụ cười, cậu nhìn ly rượu vang gần mình trong gang tấc, lại lén lút liếm mép.
Từ lúc đến bên cạnh Bạch Yến Thừa, Túc Tinh Dã đã cai thuốc lá rồi, rượu thì không đáng ngại bằng, cậu bỏ không nổi, lần nào đến Hộp Hoa cũng sẽ tìm cơ hội uống hai ly chịu được.
Đã lâu chưa được thưởng thức rượu vang cao cấp, đúng là có hơi thèm.
Khi con cừu nhỏ đang xoắn quýt xem có nên uống trộm một chút cho đỡ thèm thuồng hay không, Bạch Yến Thừa ngồi cạnh đột nhiên nhích lại gần bên tai cậu, giọng nói êm dịu vang lên: "Rượu vang giám đốc Tiêu cất ít nhất cũng hai mươi năm đấy, không nếm thử sao?"
Lưng Túc Tinh Dã nổi da gà, hai tai nóng bừng lên vì hơi thở của Bạch Yến Thừa vẫn đang vờn quanh, cũng bởi vì được phép uống rượu mà trở nên vui vẻ. Cậu lấy lại bình tĩnh, thấp giọng hỏi: "Em có thể uống không?"
"Cậu biết uống rượu à?" Bạch Yến Thừa nhẹ nhàng hạ chân mày, giúp cậu dời ly rượu về vị trí cũ, ngón tay thon dài khẽ gõ lên cổ ly.
Bàn tay đó mãi là thứ có thể thu hút sự chú ý của Túc Tinh Dã, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng trẻo, nhìn hoài không thấy đủ.
Túc Tinh Dã lặng lẽ nuốt nước bọt, giả vờ nói: "Biết một chút ạ, rất ít khi uống..."
Hoa Hữu Du ở phía đối diện không nhịn được thầm trợn mắt, không thể không cảm thán kỹ năng diễn xuất của Túc Tinh Dã vô cùng tốt, nếu chẳng phải hắn đã từng thấy Eleven quen thói xù lông, suýt nữa đã bị nét diễn của cậu lừa gạt rồi.
Trái lại Bạch Yến Thừa không nghĩ nhiều, bởi vì anh vốn chẳng để ý, bây giờ suy nghĩ của anh vô cùng đơn giản.
Muốn uống thì cứ uống một chút, còn không muốn uống thì thôi.
Cứ lòng và lòng vòng để làm gì chứ.
Vất vả lắm mới đến được chốn bồng lai tiên cảnh này, thưởng thức phong cảnh, hưởng thụ thiên nhiên mới là việc quan trọng nhất, anh thật sự đã ôm tâm trạng thả lỏng tới đây để nghỉ dưỡng, đến nỗi chẳng thèm quan tâm ba người kia làm trò gì, không gì có thể làm ảnh hưởng đến anh cả.
Không sai, Bạch Yến Thừa chính là một tên không tim không phổi ích kỷ khốn kiếp như vậy đấy.
Cuối cùng, Túc Tinh Dã cũng không cưỡng lại được cám dỗ của rượu vang cao cấp chưng cất hai mươi năm, cậu dè dặt nâng ly nhấp một ngụm nhỏ giống hệt như chú hamster ăn trộm hạt.
Câu nói này rất khẽ, khẽ đến mức dường như chỉ có hai người bọn họ là có thể nghe, cảm giác khó hiểu đột ngột bao trùm khiến cho người ta cảm thấy rất vi diệu.
Suýt nữa là Túc Tinh Dã bị sặc, cậu nhìn Bạch Yến Thừa, sắc đỏ đã lan đến mang tai.
Bạch Yến Thừa cười với mình kìa, vẻ mặt đó gọi là dịu dàng.
Có một loại cảm xúc kì lạ vây quanh cậu, bây giờ Bạch Yến Thừa rất giống với giáo sư Nghiêm, người đã lừa cậu uống rượu mười mấy năm trước, trên mặt là biểu cảm đắc thắng của kẻ vừa chơi khăm một tên ngốc thành công.
Sẽ không đâu! Túc Tinh Dã lập tức âm thầm lắc đầu phủ nhận, tiến sĩ Bạch không phải là người như vậy.
Tiến sĩ Bạch là quân tử, anh ấy không xấu xa chút nào hết.
Túc Tinh Dã là một đứa trẻ ngoan, dĩ nhiên phải nghe theo yêu cầu của tiến sĩ Bạch rồi, huống chi cậu tin chắc rằng tiến sĩ Bạch sẽ không lừa mình.
Thế là Túc Tinh Dã ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch rượu.
Không phải là cậu thèm rượu đâu, cậu đang nghe lời mà.
Uống xong một ly, Túc Tinh Dã vẫn còn chưa thõa mãn le lưỡi liếm môi, quả nhiên là rượu ngon, ít ra Tiêu Quân vẫn rất hữu dụng.
"Anh Yến Thừa, em uống giúp anh luôn nha." Lúc này trông cậu hệt như đứa trẻ muốn khoe tài, dáng vẻ mím môi cười vô cùng đáng yêu.
Bạch Yến Thừa lại xoa tóc cậu lần nữa, sau đó đẩy ly rượu của mình tới, "Được."
Túc Tinh Dã bắt lấy cái ly đổ vào miệng mình.
Hoa Hữu Du vừa ăn vừa xem tiết mục hai người đang diễn ra trước mặt, một kẻ đang giở trò xấu, kẻ còn lại thì giả vờ giả vịt.
Rồi hắn nhìn sang Tiêu Quân bên cạnh, bấy giờ gương mặt tuấn tú ấy không có cảm xúc gì cả, y chỉ hơi híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Yến Thừa, cậu đừng có mà dạy hư bạn nhỏ." Hoa Hữu Du cười, cố tình nói khích Túc Tinh Dã, nói xong còn nháy mắt với đối phương.
Túc Tinh Dã đâu rảnh phản ứng lại hắn, đến hừ một tiếng cậu cũng lười mà.
Nào ngờ Bạch Yến Thừa tiến lại bên tai Túc Tinh Dã, nhẹ nhàng hỏi: "Phải không?"
"Không ạ!" Túc Tinh Dã lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lắc, uống cạn thêm một ly nữa như để chứng minh.
Lời của Hoa Hữu Du lúc nãy hình như nhắc nhở cậu, dựa theo tiến triển trong kịch bản, tiếp theo cậu có thể "danh chính ngôn thuận" mà say.
Con người một khi đã say thì gan cũng lớn hơn, làm chuyện gì thất lễ cũng sẽ rất dễ được tha thứ.
Hai ly rượu cao cấp lâu năm trôi xuống bụng, Túc Tinh Dã nghiêng đầu một cái, choáng váng nặng nề rũ đầu lên vai Bạch Yến Thừa, cơ thể tự động mềm nhũn ra.
Tiếp xúc với hơi thở trên người Bạch Yến Thừa ở khoảng cách gần, Túc Tinh Dã cảm giác mùi hương nhàn nhạt dễ chịu đó như đang xộc thẳng vào tâm hồn mình. Cậu thật sự đã tựa đầu lên vai của tiến sĩ Bạch, mà anh ấy không hề tránh đi. Bởi vì phấn khích và kích động, gò má trắng nõn của cậu dần ửng đỏ, và nhờ cố tình làm cho ánh mắt trở nên mông lung như thể đang rù quến trong vô thức, trông cậu càng giống như uống say hơn.
"Anh Yến Thừa ơi, em thấy hơi chóng mặt..." Túc Tinh Dã nhẹ nhàng thở ra, biểu diễn màn uống hai ly rượu đã say rất sinh động.
Bạch Yến Thừa khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn chàng trai dựa trên người mình, hai hàng mi giống như hai phiến quạt nhỏ phe phẩy, đầu nhọn quét qua trái tim người ta khiến nó ngứa ngáy.
"Vậy thì ăn chút gì đi." Bạch Yến Thừa cười đề nghị.
Túc Tinh Dã nghẹn nghào đáp một tiếng, được voi đòi tiên: "Anh Yến Thừa, em muốn ăn tôm hùm hấp muối."
Bạch yến Thừa đẩy đĩa thức ăn trước ngực ra, cầm lấy hai con tôm hùm to, đeo bao tay trước đó đã cởi ra vào, bắt đầu thong thả bóc vỏ tôm cho cậu, rất ra dáng người đàn ông tốt bụng dễ tính chấp nhận yêu cầu của người khác, không nhận ra có gì đó không đúng.
"Chậc chậc..." Hoa Hữu Du không chịu nổi nữa, gãi gãi da gà nổi trên cánh tay, "Đúng là anh trai tốt, tôi mà cũng mang theo một anh trai tới thì hay rồi, người ta cũng muốn ăn tôm á."
Nghe vậy, Bạch Yến Thừa chỉ khẽ cười, vẫn tiếp tục bận rộn việc trong tay, không quan tâm đến hắn.
Người giả vờ say lắc lư cái đầu, nhân lúc mọi người không chú ý, cậu lặng lẽ vươn tay lên khỏi mặt bàn giơ ngón giữa hung dữ hăm dọa Hoa Hữu Du.
Ông chủ Hoa thờ ơ nhún vai, trong lòng nghĩ quả nhiên lần này không uổng công, gặt hái được một màn kịch hay, màn kịch có tiêu tiền cũng không xem được.
"Khó chịu lắm sao?" Bạch Yến Thừa đưa tôm đã bóc vỏ đến tận miệng Túc Tinh Dã, giọng nói hạ nhỏ hết mức, "Đây là lần đầu tiên tôi bóc vỏ tôm cho người khác đấy."
Túc Tinh Dã rùng mình, cậu chỉ cảm thấy nửa người tê dại, lập tức ngồi thẳng người dậy, sắc mặt đỏ lên chỉ trong một giây, cắn lấy con tôm rồi dồn hết vào trong miệng, trạng thái "say rượu" đột nhiên bay biến đâu mất tiêu.
Hiện giờ ngồi đây chính là một đứa ngốc ngại ngùng.
Bạch Yến Thừa nhìn cậu từ trên xuống, khẽ cười: "Giải rượu xong rồi à?"
Túc Tinh Dã nhai con tôm to trong miệng, gật đầu một cái rồi lắc đầu ngay, mơ màng không nói được lời nào rõ ràng.
Mới nãy Bạch Yến Thừa tự tay đưa tôm bóc sẵn vỏ đến bên miệng cậu, cậu lại không ngại gì mà đớp lấy, chậm chạp tỉnh táo mới nhận ra mình giả vờ có hơi quá.
Không thể làm lố được, rất dễ phản tác dụng.
"Có khá hơn chút nào không?" Bạch Yến Thừa vỗ nhẹ sống lưng cậu, thu nụ cười trêu chọc lại đổi thành lời quan tâm.
Túc Tinh Dã được chiều nên kiêu ngạo ỷ lại, thấp giọng đáp: "Muốn uống nước..."
Bạch Yến Thừa đư ly nước của mình cho cậu: "Uống của tôi đi."
Má ơi ~
Hôm nay tiến sĩ Bạch không giống như ngày thường chút nào.
Túc Tinh Dã nhận ly nước, uống ừng ực hai ngụm, không dám đối mặt với Bạch Yến Thừa.
Cậu cứ cảm thấy, tiến sĩ Bạch đang cố tình trêu mình, hoặc cũng có thể là đang phối hợp diễn kịch với cậu?
Tóm lại là cứ kì lạ làm sao ấy.
Tiêu Quân vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng, y giơ tay lên nói với phục vụ sau lưng: "Rót một ly nước cho cậu ấy."
Phục vụ nhanh chóng mang một ly nước chanh mật ong đến nhét vào tay phải của Túc Tinh Dã.
Tiêu Quân cười như không cười đáp: "Đừng khách sáo."
Từ lúc người đàn ông này lên tiếng, không hiểu sao mà bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng như thế có hai luồng sức mạnh đang âm thầm tranh đấu với nhau trên không trung, nhất thời cả bàn ăn rơi vào trong sự im lặng, chỉ có mỗi mình Bạch Yến Thừa là vô cùng thong thả, không nhanh không chậm thưởng thức món ăn ngon.
Anh bóc vỏ tôm cho Túc Tinh Dã cũng sẵn tiện bóc cho mình hai con, thịt mới nướng xong cũng vừa được đặt lên đĩa của anh, anh cầm dao cắt, dùng nĩa xiên một miếng cho vào miệng mình.
Ăn rất nhanh nhưng không bầy hầy, lễ nghi dùng bữa cực kì đúng mực.
Trời xanh mây trắng, gió nhẹ cỏ xanh, thức ăn ngon đến từ các địa phương khác nhau, đùi cừu nướng ngoại nhập có tiền cũng chưa chắc mua được, bên cạnh còn có người đẹp bầu bạn, Bạch Yến Thừa có muốn nghĩ ngợi luẩn quẩn cũng khó.
"Úi chà! Hình như tôi ngửi được mùi thơm của chân giò hun khói Tây Ban Nha."
Hoa Hữu Du rướn cổ lên khịt khịt, cố tình cất cao giọng để tất cả mọi người đều nghe được.
Có thể nhìn thấy mấy cái bóng đội mũ cao đang bận rộn qua lại trong lều vải ở bên kia hồ nhân tạo, còn có cả một vị đầu bếp mang nét Tây Ban Nha và rất nhiều phục vụ bưng mâm thức ăn lục tục bước ra khỏi lều.
Hoa Hữu Du nhích chân đứng dậy, xoa xoa tay, hớn hở tìm lý do để đi lánh nạn: "Tôi đi xem chút nha, trang viên của giám đốc Tiêu quả nhiên là tiên cảnh nhân gian, rượu ngon thức ăn ngon, không thiếu thứ gì hết."
Người nọ vừa đi, bầu không khí trên bàn ăn càng trở nên quái dị hơn.
Túc Tinh Dã chống cằm bằng hai tay, nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt đuổi theo thức ăn vào miệng Bạch Yến Thừa, mắt to sáng ngời, đúng là một thằng nhóc mê anh trai.
Ngại chuyện thân phận, Tiêu Quân sẽ không chấp nhặt với Túc Tinh Dã, nhưng dù có nói thế nào đi nữa thì trong lòng y vẫn khó chịu, nhất là khi thấy Bạch Yến Thừa chăm sóc em trai trà xanh ăn cơm mà không nói một lời than phiền nào.
Còn bóc con mẹ nó vỏ tôm cho cậu ta!
Rốt cuộc là Bạch Yến Thừa có ý gì?
Tiêu Quân siết ly rượu trong tay, khớp xương trắng bệch, ánh mắt nặng nề.
"Anh Yến Thừa..." Túc Tinh Dã mềm mại gọi mấy tiếng, đối diện với ánh mắt u ám của Tiêu Quân, cậu càng trở nên suồng sã hơn nữa, gắp thêm thức ăn cho Bạch Yến Thừa như lấy lòng, "Ăn ngon nha anh, mau nếm thử đi ạ, đầu bếp của giám đốc Tiêu quá là giỏi!"
Nhìn thức ăn được thêm vào trên đĩa, Bạch Yến Thừa hơi khựng lại một chút.
Túc Tinh Dã thầm quan sát biểu cảm của tiến sĩ Bạch, chỉ sợ mình tự tung tự tác sẽ làm cho anh mất vui.
Cũng may anh không có bất kì phản ứng dư thừa gì, tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.
Có lẽ vì đã nhìn ra được sự khác thường của Tiêu Quân, Bạch Yến Thừa không thể không tạm dời sự chú ý của mình ra khỏi con mồi dân dã, hơi cúi đầu xuống đẩy gọng kính rồi thầm nở nụ cười, tỏ vẻ mình vẫn đang rất tự nhiên.
Điều chỉnh xong biểu cảm của mình, anh ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Quân sắp sửa nổi khùng ở phía bên kia bàn, thái độ vẫn hòa nhã như thường: "Giám đốc Tiêu, cảm ơn vì đã chiêu đãi."
Một câu này khiến cho Tiêu Quân lấy lại lý trí trong nháy mắt, bàn tay nắm chặt ly rượu buông lỏng ra, đột nhiên trở nên lúng túng, bởi vì hành động thất lễ của mình mà nghẹn giọng nói: "Xin phép vắng mặt một chút."
Nói xong Tiêu Quân đứng dậy, sải bước chân dài chậm rãi đi về phía lều vải đối diện hồ nhân tạo.
Lúc chỉ còn lại hai người, có vẻ như Túc Tinh Dã cũng không thèm giả vờ nữa, tỉnh bơ rút cánh tay quá phận về, vội vàng vùi thấp đầu xuống, cố gắng tránh né ánh mắt của Bạch Yến Thừa.
Bạch Yến Thừa chậm rãi liếc nhìn bàn tay mới vừa rồi còn nắm chặt vạt áo mình bây giờ đã bị người nọ giấu đi, đột nhiên thấy hơi tò mò.
Nhóc con này thích giám đốc Tiêu hay là vừa ý anh nhỉ?
Anh cứ luôn cảm thấy xác suất của người sau lớn hơn một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]