Sơn trang Bạch Hạc rất rộng lớn, trước cửa biệt thự là một khoảnh sân trống rộng bao la, trên đỉnh đầu là trời xanh mây trắng, dưới chân là thảm cỏ tươi mơn mởn, phục vụ có mặt để tiếp đón khách quý trong sơn trang có đến ít nhất hai mươi người, nam nữ có đủ, trang phục đồng bộ vô cùng gọn gàng, nhìn là biết được đây là những nhân viên được trải qua huấn luyện phục vụ chuyên nghiệp.
Quả nhiên giám đốc Tiêu làm việc rất đâu ra đấy.
Bạch Yến Thừa không có hứng thú với tiền bạc nhưng không thể kháng cự trước thiên nhiên rộng lớn, anh dõi mắt nhìn ra ngoài, dừng lại ở điểm nào cũng thấy được cảnh đẹp.
Sân trống bên cạnh hồ nhân tạo có đặt một bàn ăn chữ nhật dài, trên bàn bày đầy món ăn thức uống với giá trị không nhỏ, hai bên là phục vụ đứng chờ sẵn, một chiếc lều vải được dựng lên cách đó không xa, trông nó giống như lều nỉ trên thảo nguyên, mùi thơm của thức ăn như sóng tản ra từng đợt thơm nức mũi.
Tiêu Quân giống như chủ tiệc vậy, cho dù chỉ mặc quần áo thường thôi cũng đủ thể hiện phong thái lịch sự, khách sáo mời ba vị khách ngồi xuống.
Còn Túc Tinh Dã thì giống con cừu nhỏ lạc vào ổ sói, vừa mềm vừa ngoan, dường như cậu đang mất bình tĩnh, suốt cả buổi cứ dính sát vào Bạch Yến Thừa tạo cảm giác tồn tại, nói là nửa bước không rời cũng chẳng phải nói quá.
Bốn người chia ra ngồi ở hai bên đối diện nhau, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-dang-gia-vo-ngoan-do/2560424/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.