Bạch Yến Thừa lấy một cái gối đầu đệm bên dưới chân bị thương của Túc Tinh Dã, nâng nó lên một chút để tiện cho bác sĩ Hạ xử lý vết thương.
Bác sĩ Hạ đeo găng tay y tế vô cùng chuyên nghiệp, phủ một tấm khăn vô trùng trên gối, cầm nhíp gắp bông gòn lên bắt đầu chuyên tâm làm việc, chầm chậm loại bỏ phần thịt bị hoại tử trên vết thương, đồng thời không quên quan sát phản ứng của Túc Tinh Dã.
Bệnh nhân bị một người đàn ông khác ôm vào lòng, hai người châu đầu vào nhau, xì xào nói chuyện.
Có lẽ Bạch Yến Thừa muốn chuyển sự chú ý của Túc Tinh Dã đi cho nên đã dùng giọng điệu thoải mái như nói về chuyện nhà để nhắc đến chuyện đám người Thiết Côn.
"Bọn họ trông như thế nào?" Bạch Yến Thừa lau vầng trán toát đầy mồ hôi của Túc Tinh Dã, hỏi liên tục ba câu, "Có tổng cộng bao nhiêu người, trước khi em đi có nói gì không, mấy ngày gần đây có đến làm phiền em nữa không?"
Túc Tinh Dã dựa hẳn nửa thân trên vào người anh như cọng bún, dùng cánh tay mềm nhũn vân vê vạt áo, nhỏ giọng đáp: "Em quên rồi..."
"Hỏi gì cũng không biết." Bạch Yến Thừa bất lực vuốt tóc cậu, giọng nói chan chứa yêu chiều khó nén.
Nhưng Túc Tinh Dã được nước lấn tới lắc lắc đầu: "Nhưng họ làm em sợ, mấy tên đó vừa cao vừa to con lắm."
Bạch Yến Thừa nghĩ thầm ai mà có thể dọa nghé con mới sinh không sợ cọp như Bắc Phương Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-dang-gia-vo-ngoan-do/2560170/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.