Vừa đi vừa nghĩ ngợi, bỗng dưng Cố Minh Triết thấy ở bên hồ có một chú cá nhỏ đang mắc cạn trên cỏ. Cậu lanh lẹ lại gần ủn ủn chú cá xuống, con cá đang mắc cạn bỗng dưng được đẩy lại xuống hồ vui vẻ quẫy đuôi gần bờ một lúc như cảm ơn Cố Minh Triết.
Cậu cảm thấy khăn quàng đỏ thắm trên vai mình lại càng thắm hơn rồi.
Bỗng dưng một con cá to hơn lao đến, nuốt chú cá nhỏ bằng một hơi khiến Cố Minh Triết sững sờ.
Cậu lảng mắt đi chỗ khác rồi nhấc chân đi tiếp.
Đi được một lúc, đến đoạn đường đợi đèn đỏ, Cố Minh Triết nhìn thấy một bà lão tuổi khá lớn tuổi đang thở dốc, hình như là mệt lắm. Nhớ lại việc tốt lúc nãy của mình, Cố Minh Triết nhìn đường, lại nhìn bà lão.
'Này là cơ hội sửa sai tới rồi đó hả?'
Đến khi đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên, Cố Minh Triết bước lên phía trước: “Bà ơi, cháu đỡ bà qua đường nhé.”
“Cảm ơn cháu, chàng trai trẻ à, không cần..” đâu.
“Bà ơi, bà không cần khách sáo với cháu đâu.” Nói rồi đỡ tay bà lão, đưa bà qua đường.
“Chàng trai à, thật sự không..” cần đâu.
“Không sao mà, không có gì đâu bà”
Đợi tới bên kia đường, bà lão nhìn Cố Minh Triết một cách phức tạp, nói: “Tôi vừa mới đi từ đây qua đó mà.”
“!?”
“Thật lòng xin lỗi bà ạ” cậu áy náy mà cúi người xuống xin lỗi bà.
Sau đó, cả hai lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-chi-thich-khuon-mat-cua-toi/2856712/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.