Bố mẹ anh không ưa tôi, cũng chẳng sao, tôi có thời gian, tôi biết cách. Chỉ cần chúng tôi sinh con, thái độ của họ tự khác sẽ thay đổi, có thể họ vẫn sẽ không hài lòng về tôi, nhưng cháu đã là của họ thì sao có thể bỏ
Hôm nay anh có tiệc xã giao, đã uống rất nhiều rượu, tôi nhân cơ hội này đi vào phòng anh. Đằng nào chúng tôi cũng cưới, chờ hay đợi để mà làm gì.
Tôi mang theo hân hoan, hồi hộp. Hối tiếc của anh là ngày đấy đã không cùng tôi, còn tôi là chưa trao cho anh.
Bằng kinh nghiệm của mình, tôi dễ dàng khiến anh có phản ứng, hơi thở bắt đầu rối loạn, tôi nghe cổ họng anh ngâm nga phát ra tiếng, liền ghé đến.
“Kiều, em.”
Thì ra tiếng ngâm của anh là để gọi tên bạn gái cũ, tôi bỗng thấy mình nực cười.
Tôi chia tay với người chồng bất tài vô dụng, tìm được hòn ngọc quý nhưng anh ta lại gọi tên người con gái khác khi chuẩn bị lên giường với tôi.
Về lý trí tôi biết mình nên tiếp tục, chỉ cần sáng hôm sau anh tỉnh dậy thì giữa chúng tôi đã không thể nào chối bỏ. Tôi sẽ không thể tìm được người đàn ông nào có điều kiện hơn thế nữa, chỉ cần có anh tương lai của tôi và con đều sẽ được đảm bảo.
Nhưng tôi vẫn dừng lại.
Tôi tự hỏi mình đang cần gì? Hôn nhân đổ vỡ một lần, chẳng lẽ tôi lại tiếp tục đâm đầu vào một cái lồng khác dù biết anh đã không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-co-ay/3471520/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.