Cậu bạn thời cấp ba của tôi là ông chủ quán rượu, vẫn đứng sau quầy bar tự tay pha chế cho một số khách hàng đặc biệt, ví dụ như tôi. Nhưng hôm nay tôi để ý cậu ấy không tập trung lắm, mắt rất hay liếc về một phía góc phòng.
Tôi nhìn theo cậu ấy, cười một cái: “Cô bé đấy nói không sai, ông chẳng xứng với người ta chút nào.”
Văn nhìn tôi ghét bỏ: “Tôi biết, bà không cần nói ra.”
Tôi lắc đầu cười, đã có chút say nên nói hơi chậm: “Ông chẳng biết cái gì cả.”
Lại quay sang nhìn cô bé ấy, tôi nói: “Không phải tiền hay gia thế, cô bé ấy nói không xứng, là vì sự tự ti của ông. Người ta đã bất chấp theo đuổi, còn ông chỉ vì mặc cảm mà không dám tiến tới.”
Tôi nhìn Văn, hỏi một câu đã muốn nói ra từ lâu: “Đã thích người ta như vậy, thay vì mặc cảm, sao không tìm cách để có thể đứng bên cạnh nhau một cách đàng hoàng?”
Văn nhìn tôi giây lát, ánh mắt có nhiều biến đổi, thở dài: “Bà uống vậy đủ rồi, tôi đưa bà về.” Bạn của tôi, đứng trước vấn đề khó, lúc nào cũng chỉ biết né tránh.
Tôi từ chối ngay: “Khỏi đi, tôi tự về được.”
Dù không là gì của nhau đi nữa, thì vẫn có thể đau lòng khi thấy đối phương đi bên người khác. Tôi quá hiểu cảm giác ấy, tự nhiên không muốn cô bé xa lạ nãy giờ cứ lén nhìn chúng tôi kia cũng phải chịu đựng.
Có lẽ do hơi men, tôi lại đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-co-ay/3471502/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.