Tôi vẫn luôn không hiểu
Mọi sự trùng hợp kết hợp lại gọi là duyên phận
Con người ta nên ngốc một chút
Hay là thật sự “lòng tỏ như gương”
Tôi không biết.
—Tô Tử Quân.
————————-
Họ không ở lại căn nhà nhỏ đó quá lâu mà mau chóng quay về nội thành. Tô Tử Quân hơi tò mò về ánh mắt quan sát của Trương Hằng, nhưng vẫn nén lòng hiếu kỳ của mình lại.
Tô Tử Quân chưa từng biết, mình lại trải qua cảnh tanh máu như vậy vào dịp Tết. Cô vốn tưởng những chuyện này đều nên xuất hiện trong phim, chỉ khi xảy ra với mình mới có thể trải nghiệm sâu sắc rằng vào khoảnh khắc ấy, tính mạng nguy cấp như ngàn cân treo sợi tóc.
Lộ Tu Viễn bắt buộc phải nghỉ ngơi cho thật tốt, hơn nữa anh ta không thể nhập viện, nếu không sẽ dẫn tới một loạt rắc rối, đó đều là những thứ họ không muốn thấy. Vì thế, Tô Tử Quân phải chạy qua chạy lại giữa công ty và căn hộ của Lộ Tu Viễn để truyền đạt cho Lộ Tu Viễn tin tức của công ty và quyết sách của anh ta. Trong khoảng thời gian này, Tô Tử Quân phát hiện, Vũ Thiên không giống như vẻ bề ngoài, tuy từng chịu đòn kinh tế nặng nề, nhưng một hai năm nay vô cùng mạnh mẽ về tiền vốn, dù rằng hơi khó giải thích.
Có lẽ là muốn làm gì đó, chỉ là không hy vọng mình sống hồ đồ như thế.
Khi nhận được thông tin kĩ càng về Lộ Tu Viễn, Tô Tử Quân mới thật sự cảm thán, thế giới này có vẻ quá nhỏ.
Lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068204/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.