Nếu khóc một trận cho thỏa
Phải chăng có thể trở nên kiên cường
Em ngồi một mình trên chiếc xích đu buồn
Lắc lư không ngừng
Anh biết tổn thương em chịu vì anh
Đến cuối cùng vẫn là tự mình nếm trải
Không có nước mắt không có nghĩa là không buồn thương
Người không được yêu chỉ đành lang thang
Em biết em cũng có thể quên, em cũng có thể buông bỏ
Tự mình nghĩ cho mình
Chịu tổn thương chưa từng kể cho người khác biết.
<Xích đu buồn>
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Diệc Mân không lo lắng về lời buộc tội của Ôn Như Kiều, tóm lại tất cả sẽ kết thúc thôi. Ngược lại, anh không mong chờ kết quả như vậy một chút nào. Thành phố Thâm Hạ có vẻ đã lạnh hơn, anh hơi rối bời hút thuốc trong văn phòng. Hương vị quen thuộc như vậy, mùi quen thuộc khiến tâm trạng anh có vẻ tốt hơn một chút.
Lúc Kha Hoa đi vào thì thấy dáng vẻ cô đơn của Tô Diệc Mân, chị suy ngẫm một lúc, vẫn quyết định đợi ông chủ phát hiện ra sự tồn tại của mình. Có lẽ cảm giác tồn tại của mình quá yếu, hiếm khi Tô Diệc Mân vẫn đứng mãi bên cửa sổ. Kha Hoa chỉ đành an ủi mình trá hình như vậy.
Nếu phần lớn tin đồn bên ngoài là Tô Diệc Mân có mới nới cũ, thì Kha Hoa có thể coi là một trong những người hiểu rõ sự thực nhất. Vừa nghĩ đến việc Tô Diệc Mân ly hôn, Kha Hoa nghĩ thế nào cũng không dám tin.
Khi chị nhận được điện thoại của Tô Tử Quân, Tô Diệc Mân đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068194/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.