Tốt và xấu cuối cùng chỉ là cát bụi
Có lẽ em choáng váng vì quá nhiều chuyện
Trái tim anh đã tê liệt chẳng còn đập được nữa
Nói gì cũng vô dụng, nói em vẫn sắp rời xa anh
Nói gì cũng vô dụng.
<Nói gì cũng vô dụng>
—Cảm xúc của Tô Diệc Mân.
————————-
Tô Diệc Mân ở bệnh viện chăm sóc Tưởng Nhã Đình, sức khỏe cô đã dần hồi phục. Vì vừa thay thận nên cô cần dùng thuốc chống thải ghép trong thời gian dài, không được để bị cảm, nếu không sẽ rất rắc rối. Anh cẩn thận ở bên cô, bóc trái cây cho cô.
Tưởng Nhã Đình nhận lấy, nhìn anh ra chiều suy tư. “Tại sao đều là anh tới chăm sóc em, bố đâu, bố đi đâu rồi?”
“Dạo này chú ấy bận lắm.” Tô Diệc Mân thầm thở dài.
Tưởng Nhã Đình cũng không lăn tăn chuyện này nữa. “Nghe bảo, em chỉ nghe bảo thôi, anh và vợ anh ly hôn rồi à?”
Nét mặt anh thay đổi, nhưng anh vẫn gật đầu.
Song sắc mặt cô lại tốt hơn rất nhiều. “Mọi người đều nói vì em nên anh mới ly hôn, đúng thế không?”
Tô Diệc Mân ngẩng phắt đầu lên nhìn cô. “Không phải.”
Tưởng Nhã Đình nhăn mặt hơi tổn thương. “Nhưng mà…”
Tô Diệc Mân đứng dậy, sắc mặt anh rất khó coi. “Nhã Đình.”
“Gì ạ?”
“Anh vẫn luôn coi em là em gái anh.”
“Nhưng mà, em không phải là em gái anh mà.”
Tô Diệc Mân hít ngược vào một hơi. “Không phải em hỏi tại sao bố em không đến thăm em sao. Đây chính là lý do.”
Tưởng Nhã Đình cầm tờ giám định cha con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068187/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.