Mối quan hệ giữa chúng ta ngăn bởi tầng tầng khoảng cách
Cửa kính lạnh lẽo ngăn cách hai trái tim
Em đưa tay sờ vào không khí, cảm nhận hơi thở cuối cùng của anh
Nhìn anh ra đi xuyên qua dòng nước mắt
Hai trái tim từng gần nhau đến vậy
Nay lại phải học cách buông tay
Nói buông tay thì nên buông tay
Liệu có phải sẽ không còn khóc nữa
Nói chạy trốn rồi lại chạy trốn, bản thân em cũng không muốn tin.
<Rời xa>
—Tô Tử Quân.
————————-
Căn phòng trắng toát, như tuyết rơi bao phủ tất cả. Cô cử động, hé miệng muốn hỏi y tá đang kiểm tra cơ thể cô. Cuối cùng, cô mím miệng. Tay cô chậm rãi đặt lên bụng, nơi vẫn bằng phẳng ấy, bây giờ dường như đã mất đi hơi thở của một sinh mạng. Cô nhắm mắt, tia tuyệt vọng xâm nhập vào đáy lòng, một chút quan hệ cuối cùng giữa họ, cũng đứt đoạn rồi.
Y tá xem xét rồi mới nói: “Không giữ được đứa bé, lúc đưa chị đến đã chảy quá nhiều máu rồi…”
Cô cảm thấy mình đã chẳng nghe thấy gì nữa, đây hẳn là kết cục nằm trong dự liệu rồi. Nhưng tại sao, cô lại cảm thấy cơ thể trống hoác.
Thì ra, đây là cảm giác chẳng có gì cả.
Thì ra, thật sự không còn gì nữa.
Cũng tốt, không cần chờ mong gì nữa, không cần nghĩ gì nữa. Con người ta bị tổn thương chỉ bởi vì muốn quá nhiều, nhưng lại không có được.
Cô khăng khăng đòi xuất viện, lúc đi thanh toán mới biết thì ra người đưa cô đến đã nộp tiền rồi, nhưng người đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068179/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.