Có một thứ cảm giác tương phản với cảm giác an toàn.
Mọi thứ chưa định, mọi thứ xao động, mọi thứ mơ hồ.
Chỉ là muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng gần kề.
Nắm lấy bằng toàn bộ sức lực, không buông tay.
Coi như cơ hội nắm lấy cuối cùng của mình.
—Tô Tử Quân.
————————-
Cuối cùng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tô Giải Phong được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Khi họ đều chuẩn bị vào phòng bệnh thì lại bị bác sĩ ngăn cản, lúc này bệnh nhân không thích hợp để người nhà vào thăm. Tô Diệc Mân đứng ở cửa phòng bệnh, nghe bác sĩ nói, có lẽ là không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhất định không thể chịu kích thích.
Nghe thấy hai chữ “kích thích”, Tô Diệc Mân quay phắt sang nhìn Ôn Như Kiều. Ôn Như Kiều ngoảnh mặt đi, không đáp lại ánh mắt của Tô Diệc Mân.
Ôn Như Kiều quả thực cãi nhau một trận to với Tô Giải Phong nên mới khiến bệnh tim của ông phát tác. Bà ta thấy ông tỏ ra không thoải mái thì lập tức gọi số điện thoại cấp cứu, đưa Tô Giải Phong vào viện. Bà ta cũng không muốn, dẫu sao Tô Giải Phong mà xảy ra chuyện gì thì cũng không có lợi cho bà ta.
Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân lại ngồi đợi trong hành lang dài, Ôn Như Kiều đi mua chút đồ ăn. Còn mấy người Ôn Như Lôi và Ôn Tâm Di liền ra về sau khi Tô Giải Phong được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật và xác định là không nguy hiểm đến tính mạng.
Dù thế nào Tô Tử Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068170/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.