🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mùa đông đã đến, mùa xuân còn xa không? Chẳng qua chỉ là cho mình một chút hy vọng, khi mình bơ vơ trơ trọi.

Tựa như trong đêm đen thẫm ấy, hy vọng nhìn thấy chút ánh sáng của bình minh.

Nhưng, chỉ có người trong bóng đêm mới biết, rốt cuộc bơ vơ thế nào.

Cho nên, người đứng xem chỉ có thể là người đứng xem.

—Tô Tử Quân.

————————-

Tưởng Nhã Đình nhảy tung tăng đến đối diện Tô Diệc Mân rồi ngồi xuống, cô vẫn như trước, chỉ cần ra ngoài thì sẽ đeo chiếc túi chéo hình chú thỏ. Hôm nay cô mặc một chiếc crop top màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc ghi lê, trông vô cùng trẻ trung. Nhưng Tô Diệc Mân lại nhíu mày vẻ không tán đồng. “Mặc thế này, không thấy lạnh à?”

“Đẹp mà!” Tưởng Nhã Đình chẳng bận tâm.

“Đẹp cũng không thể làm cơm ăn được, đây chẳng phải là phương châm của em ngày trước sao?”

“Đã nói là ngày trước rồi còn gì.” Tưởng Nhã Đình uống một ngụm cà phê. “Với lại, ai bảo là không thể làm cơm ăn. Cổ nhân đã nói ‘tú sắc khả xan’ rồi cơ mà. Chẳng lẽ chúng ta còn chẳng bằng cổ nhân?”

“Cổ nhân, là người thời cổ, tư tưởng đã cũ rồi mà còn coi là thật à?” Anh nhướng mày.

Tưởng Nhã Đình bĩu miệng. “Lâu thế cũng không liên lạc được với anh, anh đi vất vưởng ở đâu đấy. Em còn tưởng anh bơ em nữa, gọi điện cho anh mà đều tắt máy cả.”

Tô Diệc Mân nhéo mũi cô. “Bơ em thì là vất vưởng hả, nghĩ gì mà…”

“Thế anh đi đâu?”

Tô Diệc Mân cầm

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068168/chuong-34.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.