Con người thật sự là một loài động vật kì lạ.
Khi không có được thứ nào đó, ta luôn nhớ nhung nó mãi.
Mà sau khi có được, ta lại không quá trân trọng.
Nếu có được thứ nào đó quá mức dễ dàng, ta lại hoài nghi theo bản năng.
Tóm lại, luôn thiếu một chút gì đó.
Thiếu gì đây? —Tô Tử Quân.
————————-
Ngày hôm sau, Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân đều dậy rất sớm, một là Tô Diệc Mân phải về công ty, nhưng mấu chốt nhất vẫn là phải ngoan ngoãn một chút trước mặt Tô Giải Phong. Dẫu sao số lần về nhà mỗi tháng cũng không nhiều, trong quá trình ngắn ngủi này, có thể giảm bớt rắc rối thì họ cố hết sức để tránh khỏi phiền phức.
Sau khi rửa mặt xong, Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân cùng xuống tầng.
Lúc này Tô Giải Phong không có mặt, ông có thói quen chạy bộ buổi sáng dù mưa gió sấm chớp cũng chẳng thay đổi được. Chuyện này cả nhà đều biết. Ôn Tâm Di vẫn chưa dậy, tùy ý như đang ở nhà. Thím Đường thì bận bịu trong bếp. Cả phòng khách chỉ còn lại Ôn Như Kiều ngồi đó xem tivi. Tô Diệc Mân đi qua. “Dì ạ.”
Ôn Như Kiều khẽ gật đầu, vẫy tay với Tô Tử Quân. “Sao con bé này càng nhìn càng gầy vậy?”
“Mẹ, con đang giảm béo mà!”
“Nói vớ vẩn gì đấy? Con gầy lắm rồi, đâu cần giảm béo?” Ôn Như Kiều nhìn Tô Diệc Mân. “Con cũng không biết đường nói nó.”
“Lời con nói luôn chẳng có tác dụng gì với cô ấy cả.”
Tô Tử Quân hậm hực, nắm tay Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068164/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.