Tôi rất bình thường, cũng rất tầm thường.
Tôi cũng giống như phần lớn các cô gái, luôn chờ mong mình sẽ được mặc chiếc váy cưới trắng tinh.
Nhưng, khoảnh khắc biết mình sẽ mặc váy cưới, tôi chán ghét vô cùng.
Tôi không còn chờ mong nữa.
—Tô Tử Quân.
————————-
Mấy ngày còn lại, họ được coi như chung đụng rất hòa hợp. Tô Tử Quân theo Phương Âm cùng tỉa cành cho cây cam trong vườn bằng cách cầm chiếc kìm to bằng cây kéo để cắt bớt cành. Tại đây cũng có rất nhiều thứ để học hỏi, nhưng Phương Âm luôn có thể nói rõ ràng với cô. Điều này khiến Tô Tử Quân thật lòng thích bà cụ này.
“Cam phải cắt bớt những cành già, bởi vì nó ra quả ở những cành mới. Bưởi thì phải cắt bớt cành mới, bởi vì nó ra quả ở những cành già.” Phương Âm vừa nhanh nhẹn cắt cành vừa nói với Tô Tử Quân.
Chỉ một động tác nhỏ bé vậy thôi cũng chứa đựng rất nhiều kiến thức.
Tô Tử Quân gật đầu, lại tiếp tục công việc.
Tô Diệc Mân phụ trách thu dọn chỗ cành bị cắt bớt, đùn tất cả lại với nhau rồi ôm hết ra để ở chỗ xa. Phương Âm sẽ dọn chỗ cành đó, vào mùa đông bà sẽ dùng để hun lạp xưởng và làm đậu phụ khô.
Trán Tô Tử Quân thường lấm tấm mồ hôi, cô cũng lười làm một cô gái tao nhã, cứ thế lau trán bằng tay áo. Thực ra Tô Diệc Mân còn thê thảm hơn, áo sơ mi trắng đã dính nhiều vệt xanh, trên tóc anh còn có mấy phiến lá, dáng vẻ cực kì nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068150/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.