Tôi bước một mình, tảng lờ phong cảnh dọc đường, đi một mạch về phía trước.
Lại quên mất.
Tảng lờ phong cảnh dọc đường, chỉ bởi vì tôi đã từng thấy phong cảnh đẹp nhất.
Cho nên, đi một mạch, không dừng lại.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Diệc Mân đỗ Đại học Thâm Hạ, Tô Giải Phong mua cho anh một chiếc Audi không quá phô trương. Chiếc xe này do Tô Diệc Mân tự lựa chọn, sau nửa tháng học lái anh lấy được luôn bằng lái, cùng Trần Thiệu Dĩnh ra ngoài hóng mát. Thấy dáng vẻ này của anh, Trần Thiệu Dĩnh nói với vẻ hơi thắc mắc: “Định đối đầu thật à?”
Lúc này, Tô Diệc Mân tăng tốc lao vút đi.
Trần Thiệu Dĩnh lập tức hô dừng. “Được, anh mày không tin vào cái kỹ thuật khỉ gió này của mày.”
Tô Diệc Mân lại giảm tốc độ, sau đó liếc nhìn anh chàng. “Mày thì sao? Định thế nào?”
“Thế nào được, làm con nhà giàu thôi, có thể làm gì được. Ăn uống chơi bời, thứ nào cũng học thì còn có thể không có việc mà làm hay sao?”
“Trông thì mày thật sự không nghĩ theo hướng kia.”
Trần Thiệu Dĩnh bĩu môi. “Không phải không nghĩ, mà là không muốn nghĩ.”
“Giả sử ông già mày ngã ngựa, mày cảm thấy mày còn sống yên bình được à? Nếu bố mày đã có lòng trải đường giúp mày thì việc gì phải tự hủy hoại tương lai.”
“Mày thật sự muốn tao đi làm người đầy tớ của nhân dân à?” Trần Thiệu Dĩnh liếc anh. “Tao còn tưởng tao có khuôn mặt của tham quan chứ!”
Tô Diệc Mân cũng cười. “Tham hay không phải do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068144/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.