Trong rất nhiều câu chuyện có một câu thế này: Từ quá khứ đến hiện tại…
Còn tôi, quá khứ của tôi, hiện tại của tôi, là thế nào đây.
Nhưng tôi biết rõ hơn bất kì ai, tôi không dám nghĩ tới tương lai của mình.
Đó, là chuyện quá xa xỉ.
—Tô Tử Quân.
————————-
Sau khi chiếc đồng hồ báo thức tuyên bố bãi công, Tô Tử Quân lại đi mua một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ hình chú ếch xanh. Hình dạng chiếc đồng hồ này rất hợp ý cô, hơn nữa âm thanh cũng trong trẻo, điều đó càng khiến cô kiên định mua về. Khi đồng hồ vừa kêu, Tô Tử Quân bèn vươn tay qua cầm, đang toan nhìn xem là mấy giờ thì đồng hồ đã bị người bên cạnh lấy mất.
Tô Diệc Mân ném đại chiếc đồng hồ đi, nhưng chỉ ném trên giường, không cần lo đến sinh mệnh của chiếc đồng hồ.
“Có gì hay mà xem, kêu thì tức là tám giờ mười thôi chứ còn gì.” Anh nói thản nhiên, sau đó bắt đầu mặc quần áo.
Vì vừa mới tỉnh dậy nên đôi mắt cô vẫn còn mơ màng, nhưng cho dù chỉ trong lúc này, cô cũng cảm thấy anh nói đúng. Cô túm chăn, sau đó che lên đầu mình. Anh mặc quần áo xong, rồi nhìn cô chẳng hề có ý định ra khỏi giường. Anh đi đến gần, sau đó đưa tay vỗ mặt cô. Cô mở mắt nhìn anh đang trông đầy khoan khoái.
“Bây giờ em cũng không có việc gì để làm, chi bằng suy nghĩ đến việc học lên thạc sĩ đi.” Anh nói thản nhiên.
“Chẳng lẽ kinh nghiệm du học nước ngoài của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068139/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.