Yêu rồi, tan rồi.
Đã từng, em thật sự tưởng rằng, em sẽ yêu một người mãi mãi.
Mà hiện tại, đã chứng minh đó chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười.
—Tô Tử Quân.
————————
Tô Tử Quân nằm trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà, cô cảm thấy mình xúi quẩy chết mất. Dù thế nào cô cũng không nghĩ thông, sao mình lại lấy Tô Diệc Mân chứ, tên đàn ông chết tiệt này. Cô ấm ức ngồi dậy, sau đó lại nhớ ra lời Lý Giai Tinh nói hôm nay: Thực ra cậu đừng bi quan như thế, lấy Tô Diệc Mân vẫn có ưu điểm mà, chẳng hạn như lúc đặt tên con của hai bọn cậu, không cần tranh cãi xem theo họ bố hay họ mẹ nữa.
Tô Tử Quân nghĩ, nếu Lý Giai Tinh biết nguyện vọng hồi nhỏ của mình là rời xa Tô Diệc Mân, vậy cô ấy chắc chắn sẽ không thốt ra nổi câu đó.
Đúng là chuyện khiến người ta buồn bực, sao chuyện gì cũng bắt cô dính phải chứ.
Cô nhớ hồi vừa mới về nước, Tô Diệc Mân tuyên bố cô là vợ sắp cưới của anh, người trong giới này đều nhìn cô với vẻ hai người “sớm có gian tình”. Cũng khó trách người ta nghĩ như thế, cho dù bản thân Tô Tử Quân cũng chẳng tài nào hiểu được sao Tô Diệc Mân lại nóng đầu lên lựa chọn cưới cô. Hơn nữa, trong mười bảy năm Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân quen biết nhau cho đến nay, lần nào gặp mặt dường như cũng đều là dáng vẻ “kẻ thù gặp nhau quá muộn”. Quan trọng nhất là rõ ràng Tô Diệc Mân và Tưởng Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068135/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.