17.45 phút chiều, trong căn phòng tối Lâm Dao ngồi gần đầu giường ngủ, bên trong căn phòng tối tăm. Cô cọ nhẹ hai chân lại với nhau, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối tự ôm lấy bờ vai mình.
Trong bóng đêm... chỉ thi thoảng mới có một vệt ánh sáng lướt dọc qua, một ánh đèn pha, một vì sao rơi, thi thoảng mới thoáng thấy khuôn mặt cô. Đôi mắt cô lấp lánh, như phản chiếu lên một nổi buồn vô tận.
Đối với cô mà nói, đó là lần đầu trong cuộc đời cô mất mặt trước nhiều người như vậy. Cơn tức tức này không thể nuốt trôi, Lâm Dao quay đầu nhìn ra chiếc cửa sổ lỗ vuông kế bên giường, cô tương tư đoạn trường nước mắt rơi khắp khuôn mặt, nỗi thê lương không thể kể siết.
Từ bên ngoài vang lên tiếng "Lộc cộc" của giày tây, rồi một tiếng "Cạch" Phương Viên từ bên ngoài bước vào phòng, với bộ quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù, một tay cầm vest tay kia mở cửa đi vào.
Anh đảo mắt một vòng nhìn thấy đâu đâu cũng là bóng tối, lập tức đưa tay lên bật công tắt đèn hỏi:
- Tối rồi sao không bật đèn lên?
Ngay khi ánh đèn vừa sáng, một sắp báo lớn từ đâu bay đến trúng vào người Phương Viên, chưa bớt ngỡ ngàng, vừa ngước đầu lên đã bắt gặp ánh mắt thù địch rõ rệt của Lâm Dao đang nhìn mình. Cô tức giận hỏi:
- Anh còn biết đường quay về nữa hả?
Phương Viên nhìn vào số báo nằm ngổn ngang dưới sàn. Trên trang đầu mỗi tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657735/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.