Lâm Dao nghiêng nhẹ đầu nhìn xem thái độ của An Diệp, bà chỉ biết lặng nhìn đứng bên cạnh Phương Điền liếc nhìn ông. Buồn cười nhất ở điểm mỗi khi nhà không có người, mẹ chồng đay nghiến cô ra mặt. Nhưng nếu có cha chồng và con trai ở nhà, bà chỉ lườm nguýt, chép miệng chứ hiếm khi to tiếng với Lâm Dao.
Phương Điền nhìn lướt qua con trai, con dâu rồi nhìn An Diệp, giọng nói bằng phẳng, đều đều:
- Điều quan trọng nhất trong cuộc sống chính là tôn trọng lẫn nhau! Khi tức giận, nổi cáo phải nghĩ tới cái mà người nhà tốt với mình!
Ông nhìn sang Lâm Dao.
- Khi giận hờn đừng to tiếng với nhau! Có phiền não phải giữ lại trên bàn ăn, cười cười, nói nói thì sẽ không còn quan trọng nữa! Còn mâu thuẫn gì về phòng ngủ ôm chặt nhau thì sẽ không còn tranh cãi nữa!
Phương Điền nhìn lướt qua vợ lẫn con dâu chốt lại, giọng ông quyết đoán:
- Ba chữ "Người một nhà" nói thì dễ, làm thì khó. Tôi mong đây là lần cuối nhìn thấy hai người cãi nhau!
Cả nhà im lặng nhìn nhau không ai dám nói gì, hành động này của ông đã giúp Lâm Dao đòi lại công bằng, giúp gia đình lập lại trật tự, nề nếp. Trước khi quay lưng rời đi, Phương Điền chỉ để lại một câu:
- Tình cảm gia đình chính là nhất thời ồn ào, sau đó cả đời tốt đẹp!
...o0o...
Từ lúc cưới tới nay, sáng nào Phương Viên đều tự lái xe đưa Lâm Dao đến công ty làm việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657722/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.