Thực sự anh không biết dùng từ nào để diễn tả tâm trạng mình lúc đó, giống như bị rơi xuống hầm băng lạnh buốt vậy. Ngay khi Lâm Dao vừa nâng ly, một ly rượu từ bên ngoài chen ngang vào, đi trước cô một bước, cụng ly với anh ta. Anh cố giữ lấy sự khiêm tốn của mình nói:
- Cô ấy mới uống, nồng độ cồn quá cao, vẫn còn say và không thể tiếp tục.
Nói dứt câu anh nâng ly uống một ngụm nhỏ, rồi hạ tay xuống liếc mắt nhìn cả đàn sói trước mắt mình. Họ nhìn chằm chằm vào anh, một số người biết anh là ai nên tự rút lui không muốn đắt tội, cũng còn một số thành phần có tính hiếu thắng cao nên ở lại lâu hơn.
- Anh là...
Phương Viên nhìn sang Lâm Dao đứng cạnh.
- Là chồng cô ấy.
Bọn họ há hốc mồm, mở to mắt nhìn anh và cô.
- Nếu đã vậy thì anh uống thay cô ấy đi!
- Nhiều người mời rượu như vậy sẽ không nở từ chối chứ?
- Đúng vậy, có thể sau hôm nay chúng ta trở thành bạn tốt của nhau.
Phương Viên nhếch môi cười khẩy nhìn họ, trở thành bạn với tình địch của mình sao? Không thể nào. Anh đặt ly rượu trên tay mình xuống chiếc khây gần đó rồi nắm lấy tay cô rời đi.
- Tôi phải lái xe, cần hạn chế nồng độ cồn.
Bọn đàn ông kia đứng ngây người ra đó, thế là bị từ chối một cách thẳng thắng sao?
...o0o...
Khi quay lại khán phòng, thức ăn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657714/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.