Phương Viên nở nụ cười, vẻ mặt càng vui vẻ nhìn Vương Chính không ngừng nói lời cảm tạ:
- Cảm ơn anh Chính, ơn nghĩa này của anh em sẽ không bao giờ quên đâu!
Vương Chính cười nửa miệng bối rối.
- Được rồi! Không cần khách sáo!
Anh ta khom người xuống cầm tách trà mời bằng hai tay cùng một nụ cười thân thiện.
- Nào, uống đi! Tôi mời cậu một ly.
Anh hơi cúi đầu xuống, nhận trà bằng hai tay để thể hiện sự trân trọng.
- Cảm ơn anh Chính.
Chén trà nằm gọn trong lòng bàn tay, có thể cảm nhận được hơi ấm từ nó.
......o0o......
Không bao lâu sau, tại văn phòng chủ nhiệm Lưu nhận được cuộc gọi từ phía ADMIX. Vừa kết thúc cuộc điện thoại, Lưu Tinh không kìm được sự vui mừng liền nhảy cẩng lên hô to:
- Tuyệt lắm.
Nói xong, cô chợt nhớ ra phải báo tin vui cho cấp trên, lập tức vào mục danh bạ tra số. Lâm Dao bên kia đang làm việc thì chuông điện thoại vang lên, một tay bấm máy, tay kia lần mò trên bàn tìm điện thoại, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi màn hình máy tính.
- Alo?
Nghe tin chấn động này, Lưu Tinh vui mừng khôn xiết, không kìm được xúc động hét lên:
| Chủ tịch, chúng ta không phải lo lắng về nguồn cung nữa! |
Lâm Dao giật mình đưa điện thoại ra xa tai mình, lúc này cô mới chịu nhìn vào màng hình điện thoại, Lâm Dao cau mày khó chịu:
- Nói nhỏ chút được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657699/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.