Chương trước
Chương sau
Sau một thời gian, bệnh tình Lâm Dao hồi phục rất tốt, đã đến ngày xuất viện. Cô ấy bây giờ không sợ cô đơn chỉ sợ thiếu tiền.

Hôm ấy khám bệnh cô đợi lấy sổ rất lâu, không dễ dàng gì mới đến lượt mình. Lại phát hiện vẫn còn một cô 40- 50 tuổi, ôm một đứa bé ngồi bên cạnh đó đo thân nhiệt. Bác sĩ tìm hiểu sơ qua trạng thái của cô rồi đưa cho một cây nhiệt kế, nói cô qua bên ghế ngồi đo thân nhiệt, chổ ngồi nhường cho đứa bé kế bên.

Bác sĩ xem triệu chứng của bé, chau mày viết tờ đơn cho cô ấy, bảo cô ấy đi đến quầy nộp viện phí, rồi đưa đứa bé đi xét nghiệm máu thuận tiện làm hồ sơ kiểm tra khác sau đó về lại đây xem sao, rồi nói cô ấy có thể đi, nói Lâm Dao qua đó ngồi.

Nhưng mà sau khi cầm lấy tờ đơn, cô cứ lần quần gần đây chẳng đi. Bác sĩ liền hỏi:

- Cô còn việc gì không hiểu sao?

Cô nhỏ tiếng hỏi lại một câu:

- Bác sĩ, làm xét nghiệm này phải tốn bao nhiêu tiền?

Bác sĩ nói sơ qua tầm một triệu bảy, cô chau mày đi đến bên bác sĩ ngại ngùng nói:

- Bác sĩ liệu có thể châm chước một chút thu phí rẽ hơn không? Còn không thì con tôi có thể không làm xét nghiệm không? Bác sĩ ra vài liều thuốc uống thử xem sao!

Bác sĩ nói:

- Tôi hiểu tâm trạng của cô, có thể cô thấy không cần thiết phải đi làm xét nghiệm, nhưng bệnh của con cô bắt buộc phải đi làm xét nghiệm mới có thể kê đúng thuốc! Tôi mới có thể ra đơn thuốc cho bé, tiền này không giảm được đâu!

Cô ấy thở dài nói với bác sĩ:

- Nhưng mà tôi không có nhiều tiền như vậy.

Rồi cô bất lực đi ra, cũng chẳng biết cô có đưa đứa bé đi kiểm tra hay không. Sau đó khi Lâm Dao đi nộp viện phí lại gặp phải cô ấy, ôm đứa bé ngồi trên ghế ở sảnh nộp tiền. Cứ nhìn tờ đơn bác sĩ kê ra rồi lại nhìn đứa con, có lẽ cô ấy đang nghĩ dù gì cũng là bỏ tiền để cho con khoẻ, hay mặc kệ vậy, cứ để đứa bé bệnh như thế.

Cô tự hỏi mình "Chẳng phải chỉ có 1 triệu 7 thôi mà khiến người ta khó khăn như vậy ư?" Cô thiết nghĩ cũng đúng thôi, tiền quan trọng hay không phụ thuộc vào chúng ta, mà phụ thuộc vào khi nào mình cần dùng đến tiền. Những lúc cần tiền cứu mạng cô không có, vậy thì số tiền này còn quan trọng hơn mạng của cô.

......o0o......

Tại nhà bếp của JMPT, Phương Viên đứng trong bếp trên người vẫn còn mặc bộ vest màu be, cùng chiếc áo sơ mi xanh da trời bên trong, bên ngoài choàng chiếc tạp dề ngang hông, hai tay áo anh kéo cao lên đến khuỷu tay để tiện nấu ăn.

Lục Xuyên từ bên ngoài bước vào, tay cầm theo hồ sơ, vừa bước vào cậu ta đảo mắt nhìn xung quanh tìm Phương Viên.

- Chủ tịch Phương! Chủ tịch Phương!

Anh vừa dùng sạn đảo điều thức ăn vừa nói:

- Bên này!

Đi theo hướng phát ra giọng nói, Lục Xuyên bắt gặp anh đang cho thức ăn vào hộp liền gấp gáp chạy đến.

- Có một số hạn mục cần anh ký tên mà tìm anh mãi không thấy, khó khăn lắm mới có một nhân viên nhìn thấy anh xuống phòng ăn.

Mình nói mặt mình, nhưng anh làm mặc anh khiến Lục Xuyên có hơi ngượng.

- Chủ tịch, anh làm gì dưới đây vậy?

- Cậu có mắt mà, nhìn không biết gì hả?

Lục Xuyên nhìn vào những chiếc hộp thức ăn được đặt trên bàn, không ngăn nổi sự tò mò liền hỏi:

- Anh cũng biết nấu ăn?

Anh đặt chảo xuống bồn nước gần đó, rồi choàng tay ra sau lưng cỡi tạp dề ra.

- Lạ lắm hả?

- Nhưng cái này cho ai?

Anh nhếch môi cười, nhướng mày dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cậu ta nói:

- Đoán xem!

Không cần suy nghĩ, cậu ta trả lời ngay lập tức:

- Chủ tịch Lâm chứ gì.

Anh một phát ném tạp dề lên móc treo trên tường, một tay cầm hộp thức ăn bỏ vào túi vải, một tay chỉ về hướng cậu ta.

- Cậu nói đúng rồi, hay lắm!

Lục Xuyên hai tay cầm hồ sơ đặt trước bụng mình, dựa người vào bàn bếp nhìn anh hiếu kỳ hỏi:

- Nhưng sao là đồ ăn mà không phải socola hay hoa hồng? Nhìn vào cô ấy sẽ hiểu ẩn ý của nó ngay.

Anh mỉm cười lắc đầu giải thích:

- Con đường ngắn nhất đến trái tim là thông qua dạ dày, khi tôi đến thăm cô ấy mang theo món ăn đặt biệt mà cô ấy thích... Thì đó là cách biến câu nói "Anh yêu em" thành hành động.

- Thôi bỏ cuộc đi, theo đuổi người ta cũng một thời gian rồi, lâu vậy người ta cũng không nhận ra, chưa gì tôi thấy chặn đường phía trước gian nan rồi đó!

Sao lại không nói rõ? Phương Viên cũng đã nói rõ nổi lòng mình với cô, cô ấy cũng thừa nhận có tình ý với anh, nhưng tiếc một điều... Trái tim cô không ở bên anh ấy...

Phương Viên lặp đi, lặp lại mãi một âm điệu với giọng buồn buồn:

- Có thể do tôi không thổ lộ rõ, mà cũng chẳng còn lựa chọn nào, chỉ biết chạy về phía trước rồi dùng hết sức lực vượt qua những thử thách thôi. Nếu đã mất nhiều thời gian theo đuổi mà không thành công... Thì theo đuổi thêm một lần nữa cũng có sao?

Lục Xuyên nghe mà bức xúc:

- Trên đời này đâu phải chỉ chủ tịch Lâm mới là con gái, đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy! Không cần cố tình gặp mặt! Cũng không cần vội chiếm hữu người ta! Càng không cần miễn cưỡng níu giữ! Tất cả cứ thuận theo tự nhiên! Bản chất tốt nhất dành cho người cuối cùng! Với lại cô gái này tôi giao tiếp được qua một hai lần rồi, tuyệt đối không phải người dễ gần.



Anh bỉu môi khinh bỉ cầm túi thức ăn rời đi.

- Xì, cậu thì biết cái gì mà nói?

Lục Xuyên cầm sắp hồ sơ đuổi theo sau.

- Ai nói em không biết.

Vừa đi Phương Viên vừa nói:

- Thôi bỏ qua đi! Tôi đã có định hướng cho tương lai của mình rồi đó, còn cậu thì sao hả? Định sống như vậy tới khi nào, không định tìm bạn gái hả?

Cậu ta xoa gáy, mắt nhìn xa xăm.

- Chuyện này em chưa từng nghĩ tới, mỗi ngày đều là cuộc sống ở cơ quan và ở nhà, có thời gian đâu mà tìm bạn gái, chắc có lẽ cả đời này không gặp được người mình thích rồi.

Anh giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại nói với cậu ta:

- Hơ, như vậy là không được rồi, độc thân cả đời rất đáng sợ!

- Em thì nghĩ khác nha, nếu không tìm được người mình yêu thì thà độc thân cả đời. Nếu không có bạn gái, một mình dạo phố cũng được chỉ là cô đơn chút thôi, hơn nữa không có mục nào quy định "Một người phải trải qua hôn nhân" Cứ thế cho đến khi gặp được người mình thích...

Đang nói đột nhiên cậu ta không nói nữa, liếc mắt nhìn sang Phương Viên nói với giọng điệu chăm biếm:

- Còn hơn vội vàng kết hôn với một người mình không thích, sống phần đời còn lại mà không có niềm vui.

Phương Viên liếc mắt nhìn cậu ta nói:

- To gan rồi, nay còn dám nói móc tôi nữa, ai nói hôn nhân tôi không có niềm vui, con mắt nào cậu nhìn thấy tôi kết hôn với người mình không thích?

Mắt anh trở nên u buồn, giọng nói nhẹ hẳn:

- Chỉ là người ta không thích tôi thôi.

Lục Xuyên bật cười vổ tay mạnh lên vai anh.

- Thôi nào! Phấn chấn lên!

......o0o......

Buổi chiều, khi hoàng hôn dần buông xuống, biến mất phía sau những căn nhà cao tần, đã đến giờ tan ca, nhưng nhân viên trong phòng vẫn ngồi làm việc thêm giờ.

Lâm Dao ngồi bên bàn trưởng phòng, cả hai cùng nhau trao đổi. Chủ nhiệm Lưu bên ngoài hớt hơ hớt hải chạy vào báo tin:

- Chủ tịch Lâm à! Không còn lo về tiền vốn nữa! Chúng ta được cứu rồi!

Lâm Dao nữa mừng nữa nghi ngờ đừng lên đi về phía Lưu Tinh:

- Sao chứ? Nói rõ tôi nghe!

Cô ấy nén vui mừng lại giải thích rõ với Lâm Dao:

- Có một công ty nước ngoài đầu tư vào công ty mình với số vốn rất lớn.

Vẻ mặt cô không còn căn thẳng nữa, khóe môi phiếm cười hỏi lại:

- Thật không?

- 100% là thật...

Lưu Tinh nắm lấy tay cô vui vẻ nói to:

- Chủ tịch Lâm à! Công ty được hồi sinh rồi!

Nụ cười tươi tắn xuất hiện trên khuông mặt cô, đó là nụ cười hạnh phúc nhất từ trước tới nay, cô xoay người lại giơ hai tay lên cao nhìn tất cả nhân viên của mình nói to:

- Công ty có thể hoạt động trở lại bình thường rồi, bắt đầu từ hôm nay mọi người không cần tăng ca ngoài giờ nữa!

Mọi người dừng công việc lại ngước đầu nhìn cô, vẻ mặt ngờ nghệch ra đó không tin vào tai mình.

- Sao cơ? Tôi có nghe nhầm không?

- Chủ tịch Lâm, chúng ta thật sự không cần tăng ca nữa hả?

Lâm Dao gật đầu.

- Phải, mọi người có thể thu dọn về nghỉ ngơi được rồi!

Mọi người vui mừng đến mức nhảy cẫng lên hò hét trong niềm vui sướng.

- Tuyệt vời quá đi!

- Hahaaa tôi biết chủ tịch Lâm sẽ làm được mà!

- Chủ tịch Lâm giỏi quá.

Cô và Lưu Tinh đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng những nổ lực ngày đêm của họ đã có hiệu quả. Vậy nên mới nói rằng "Con người sống là phải biết cố gắng, phải có mục tiêu, có ước mơ rõ ràng. Chẳng có tâm hồn nào vì cố gắng đạt được mục tiêu mà phải chịu tổn thương, khi ta cố gắng đạt được thứ gì đó, cả vũ trụ này đều sẽ hợp sức lại giúp ta toại nguyện".

Tâm trạng đang vui vẻ bỗng dưng tuột dốc không phanh khi hay tin:

- Chủ tịch Lâm, có giám độc Dạ đến tìm!



Nhân viên lễ tân từ bên ngoài chạy vào thông báo, nụ cười trên môi cô chợt tắt, ánh mắt đanh lại nhìn nhân viên, chủ nhiệm Lưu thay cô nói:

- Anh ta không còn là nhân viên công ty nữa, cô ra ngoài ấy nói anh ta về đi! Chủ tịch Lâm không có thời gian cho hạn người đó đâu!

- Ờ... Dạ.

Nhân viên gật đầu, định quay người rời đi thì đột nhiên Lâm Dao nói:

- Khoang đã! Cho anh ta vào đi!

Chủ nhiệm Lưu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô.

......o0o......

Chạy ngang qua khu phố quen từng đứng đợi cô mỗi chiều, Phương viên lái xe đến thẳng công ty tìm Lâm Dao. Sau khi thuận lợi vào bên trong, anh bước đến bàn tiếp tân, đặt một tay lên bàn nhìn nữ nhân viên hỏi:

- Cho hỏi chủ tịch Lâm hiện có đang ở công ty không?

Hai nhân viên nhìn thấy anh đã nhận ra ngay, liền gật đầu chào hỏi:

- Ờ... Chủ tịch Phương...

Cô gái chỉ tay về hướng than máy, mắt nhìn Phương Viên tận tình trả lời:

- Chủ tịch Lâm đang làm việc trên phòng, có cần tôi giúp anh báo trước không ạ?

Anh đưa tay ra hiệu:

- À không cần!

Nói rồi anh bước thẳng đến than máy, giờ anh chỉ mong sớm được gặp Lâm Dao, thứ muốn nhìn thấy nhất chính là nụ cười cô ấy.

...o0o....

Dạ Thiên ngồi chờ trong phòng làm việc của cô, khác với hình ảnh hào nhoáng trước kia, giờ đây hắn chỉ mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc giản dị màu xanh dương cùng chiếc quần âu đen. Hắn ngã người tựa lưng ra sau ghế, hai chân bắt chéo lại với nhau, phong thái vô cùng ung dung. Lâm Dao mở cửa từ bên ngoài bước vào, hắn vội vàng bỏ chân xuống đứng lên tỏ vẻ thân thiết:

- Em tới rồi?

Cô nhìn lướt qua hắn sau đó đóng cửa lại bước vào trong. Cũng lâu rồi cô chưa nghe lại được cái danh xưng ấy, từ khi hai người quyết định đường ai nấy đi thì hắn ta toàn xưng "Tôi" và "Cô" đột nhiên lại đến tìm mình, cách nói chuyện mật ngọt này khiến cô ấy nảy sinh cảm giác hoài nghi.

- Anh tìm tôi làm gì? Giữa chúng ta có gì để nói?

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh ấy, hắn có chút dè dặt, ấp úng thiếu tự nhiên bước đến đứng trước mặt cô.

- Em đừng nói chuyện xa cách vậy mà!

Cô dùng ánh mắt vô cảm nhìn hắn.

- Vào chuyện chính đi!

Hắn bật cười, đột nhiên nắm tay Lâm Dao khiến cô giật mình cúi đầu nhìn xuống:

- Nếu anh nói muốn quay lại với em thì sao?

Cô không cự tuyệt cái nắm tay ấy, chỉ ngước đầu dậy nhìn hắn ta nói:

- Tôi có chồng rồi!

Không biết lời anh ta nói là thật hay giả, nhưng điệu bộ có vẻ cương quyết.

- Điều đó chẳng liên quan gì đến chuyện tình cảm anh dành cho em vẫn còn, lúc trước là do anh không có mắt, không biết điều nên mới bỏ rơi em, nhưng từ khi đến với ả Chu Kim Sa đó anh mới cảm thấy cô ta không bằng em, không biết điều không hiểu chuyện như em. Sống với cô ta càng lâu chỉ khiến anh nhận ra tình cảm dành cho em vẫn còn, nó chưa hề phai nhạt.

Nghe xong những lời ấy trái tim cô lại thêm một lần thổn thức, nhưng trái tim rung động vội vàng bị lý trí ngăn lại. Những gì anh ta nói và những hành động từng làm trước đó quá khác biệt, nếu thật sự còn yêu vì sao hết lần này đến lần khác âm mưu lên kế hoạch hãm hại cô, khiến cô điêu đứng trong một thời gian. Đây cũng gọi là tình yêu sao?

- Tên xấu xa nhà anh, sao có thể nói ra những lời đó? Trong khi anh có bạn gái rồi, tôi cũng có chồng, hai chúng ta không thể quay lại được nữa anh có hiểu không?

Trái tim cô giờ đây bị tổn thương quá nhiều rồi, những lời nói ngọt ngào ấy làm sao có thể chữa lành?

Hắn vẫn cứng đầu, phủ nhận những lời cô nói.

- Nhưng anh không yêu cô ta, và em cũng vậy...

Lâm Dao đưa tay ra hiệu im lặng, cô chán ngấy với những gì hắn nói.

- Đừng luyên thuyên nữa! Nói thật đi! Mục đích thật sự của anh đến đây là để làm gì?

Dạ Thiên đưa tay còn lại lên che miệng ngập ngừng một lúc, ánh mắt nhìn sang phải.

- Em nể tình chúng ta vẫn còn tình cảm với nhau mà tha cho anh đi được không? Để anh trở lại vị trí giám đốc đó đi mà!

Cô mím môi nhìn hắn với ánh mắt căm hận. Vậy ra đây mới là nguyên nhân thật sự anh ra đến tìm cô.

Lâm Dao mắt nhìn xa xăm, bước về phía trước vài bước, tuyệt tình nói ra một câu:

- Giữa chúng ta chẳng còn gì nữa, nên anh đừng cứ gặp khó khăn là chạy tới tìm tôi nói tình cảm!

Lý Dạ Thiên mặt dày không bỏ cuộc, nếu nói tình cảm không được hắn sẽ dùng khổ nhục kế:

- Vậy em thương hại anh đi mà! Nếu không có công việc đó anh biết sống sao đây? Em cũng biết căn nhà anh đang sống là trả góp, nếu không có tiền làm sao anh trả cho người ta, còn tiền ăn mặc, ăn uống nữa.

Lâm Dao quay mặt lại nhìn hắn.

- Anh nói như mình vô tích sự lắm vậy, ngoài TS ra thì không có chổ nào thu nhận anh hả? Hơn nữa chuyện anh thuê nhà thì liên quan gì đến tôi? Chẳng phải anh có cả mỏ vàng bên cạnh sao? Hay tiền của Chu Kim Sa không đủ cho anh sài nên mới tìm đến tôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.