Sau một thời gian, bệnh tình Lâm Dao hồi phục rất tốt, đã đến ngày xuất viện. Cô ấy bây giờ không sợ cô đơn chỉ sợ thiếu tiền.
Hôm ấy khám bệnh cô đợi lấy sổ rất lâu, không dễ dàng gì mới đến lượt mình. Lại phát hiện vẫn còn một cô 40- 50 tuổi, ôm một đứa bé ngồi bên cạnh đó đo thân nhiệt. Bác sĩ tìm hiểu sơ qua trạng thái của cô rồi đưa cho một cây nhiệt kế, nói cô qua bên ghế ngồi đo thân nhiệt, chổ ngồi nhường cho đứa bé kế bên.
Bác sĩ xem triệu chứng của bé, chau mày viết tờ đơn cho cô ấy, bảo cô ấy đi đến quầy nộp viện phí, rồi đưa đứa bé đi xét nghiệm máu thuận tiện làm hồ sơ kiểm tra khác sau đó về lại đây xem sao, rồi nói cô ấy có thể đi, nói Lâm Dao qua đó ngồi.
Nhưng mà sau khi cầm lấy tờ đơn, cô cứ lần quần gần đây chẳng đi. Bác sĩ liền hỏi:
- Cô còn việc gì không hiểu sao?
Cô nhỏ tiếng hỏi lại một câu:
- Bác sĩ, làm xét nghiệm này phải tốn bao nhiêu tiền?
Bác sĩ nói sơ qua tầm một triệu bảy, cô chau mày đi đến bên bác sĩ ngại ngùng nói:
- Bác sĩ liệu có thể châm chước một chút thu phí rẽ hơn không? Còn không thì con tôi có thể không làm xét nghiệm không? Bác sĩ ra vài liều thuốc uống thử xem sao!
Bác sĩ nói:
- Tôi hiểu tâm trạng của cô, có thể cô thấy không cần thiết phải đi làm xét nghiệm, nhưng bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657688/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.