Trải qua những chuyện đáng tiếc này khiến cô nhận ra nhiều chuyện, lĩnh hội được nhiều thứ. Cho đến cuối cùng người chịu ở lại cùng cô lại là một người xa lạ, anh ấy giúp đỡ cô vượt qua khó khăn, khiến cô từ trong những rắc rối nhìn thấy may mắn, từ trong việc xấu đạt được những suy xét. Vì thế sự phản bội của bạn bè, sự ruồng bỏ của người thân không thể giết chết cô, cuối cùng điều khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngồi từ nảy đến giờ cô chẳng mở miệng nói tiếng nào, Phương Viên có chút ngượng, anh ngồi đan tay, chống khuỷu tay lên gối nhìn về phía cửa sổ, trong đầu cố gắng nhớ lại vừa nảy có vô tình nói ra lời gì quá đáng khiến cô ấy buồn không.
Nhưng anh thật sự không nghĩ tới rằng, Lâm Dao không nói không rằng đem anh ôm vào lòng, khi nằm trong lòng anh, cô ấy cảm thấy thế giới thật yên tĩnh, chỉ còn nhịp đập của trái tim.
Giờ phút này anh chính là người duy nhất Lâm Dao tin tưởng, Phương Viên kinh ngạc xoay đầu lại nhìn cô gái trong lòng mình, thở cũng không dám thở mạnh, hai tay vẫn cứng đờ lơ lửng giữa không trung, ngay cả cái ôm cũng không dám đáp lại, bởi vì anh sợ rằng đây chỉ là giấc mơ, không cẩn thận sẽ tỉnh giấc.
- Tại sao tốt với em quá vậy? Ân tình này cả đời này làm sao em trả hết đây?
Phương Viên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
- Vậy thì không cần trả! Chúng ta là người một nhà mà?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657684/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.