Phương Viên vừa nhìn đã đoán được tên.
- Đây là phỉ thúy Tử La Lan, tuy là phỉ thúy nhưng chất lượng và màu sắc đứng cuối cùng trong loại, giá trị cũng không được cao, đẹp nhất vẫn là hồng tím mịn màng...
Anh khoanh tay lại nhìn Nhã Kiến Văn.
- Cà tím đứng thứ 2 và sau cùng là lam tím. Màu tím trong phỉ thủy cùng là màu hiếm nhưng không nhất thiết cứ tím là giá trị cao mà còn phụ thuộc vào phẩm chất ngọc như độ trong, tạp chất, thành phẩm chế tác tổng hợp lại để đánh giá chất lượng.
Lục Xuyên trầm trồ nhìn anh, tỏ ý nồng nhiệt khen ngợi, cảm phục:
- Chủ tịch giỏi vậy?
Nhã Kiến Văn mặt không vui nhưng vẫn cười tán dương:
- Hahaaa, cậu nói đúng rồi.
Phương Điền hào hứng chỉ tay vào viên đá còn lại nói:
- Cắt luôn viên đó đi! Coi ở trong là phỉ thúy nào!
Lưỡi dao cắt xuống ngọt lịm, chạm sâu xuống phần đáy tản đá, màu sắc viên phỉ thúy bên trong dần lộ ra, Nhã Kiến Văn xoay đá qua đưa cho họ chiêm ngưỡng.
Phương Điền thích thú sờ tay lên bề mặt khối phỉ thúy, nó có nhan sắc đỏ tươi, phỉ thúy tốt có màu sắc đẹp, ánh thủy tinh cao, bán trong suốt.
- Đá có độ mát và độ nặng nhất định, đúng là phỉ thúy thật rồi.
Ông quay ra sau mừng rỡ chỉ tay vào viên đá nói với con trai:
- Là phỉ thúy Hồng Phỉ đó con!
Phương Viên nhìn chằm chằm vào hai viên đá, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657665/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.