Chương trước
Chương sau
Những điều Lâm Dao vừa nói ra đúng thật rất thực tế cũng có sức thuyết phục cao, nhưng một người độc đoán như An Diệp, luôn luôn cho bản thân mình là đúng, không bao giờ thừa nhận mình sai và cũng chẳng bao giờ xin lỗi về bất cứ điều gì. Trong mắt bà, nàng dâu luôn là người duy nhất đáng trách.

- Cô đang trù tôi bệnh tật hả?

Bà chỉ tay thẳng mặt cô.

- Sao miệng mồm cô ác thế?

- Con chỉ đang nghĩ đến những tình huống xấu nếu lỡ nó xảy ra. Còn nữa! Khi sinh con ra không cần lo lắng con của mình có được sự giáo dục tốt hay không, không cần vì trả không đủ học phí mà đau đầu. Không những người nhà nói chung, mà còn khiến bản thân con mỗi giờ mỗi khắc đều cảm thấy an toàn, có tiền có nghĩa là chúng ta có nhiều cơ hội chọn lựa!

An Thu bên cạnh cảm thán, vừa cười vừa nói:

- Những gì mợ nói không phải quá thực tế rồi sao?

Cô quay sang nhìn bé Thu nói to, quả quyết khẳng định là đúng:

- Mợ đang muốn nói cho mẹ chồng mình biết điều này không chỉ là nói, mà nó là thức tế!

Mẹ chồng nói:

- Vậy tôi hỏi ngược lại cô, cố gắng kiếm tiền để làm gì trong khi gia đình bất ổn, tình cảm vợ chồng không được tốt?

- Con cố gắng kiếm tiền là vì khi một ngày nào đó khi dùng đến tiền gấp, có thể lạc quan mà nói "Có tiền tốt thật" chứ không phải bất lực mà nói "Có tiền thì tốt rồi". Con muốn mình là người tự lập tự cường, muốn có sức khỏe, có thu nhập đủ tiêu, có thú vui riêng, có một vũ trụ mạnh mẽ của riêng mình, con muốn có được những thứ này không phải để trở thành nữ hán tử, mà nó là cơ sở xây dựng sự bình đẳng, bản thân mặc ấm mới là ấm thật sự, bản thân ấm rồi mới có tư cách sưởi ấm người khác. Con làm như vậy thì có gì sai chứ?

Nói hết cả buổi, An Diệp nghe xong muốn tức chết với cô con dâu này, bà phẩy tay đuổi cô ra ngoài:

- Cô ra ngoài đi! Tôi không muốn nói nữa! Tóm lại việc tôi thương tích đầy mình là do cô làm, cô phải chịu trách nhiệm!

Lâm Dao siết chặt tay kìm nén cơn giận, quay người rời đi, An Diệp thở dài quay lại nhìn An Thu.

- Con thấy mợ mình không? Nó có lỗi nhưng không chịu nhận, cũng không muốn chăm sóc bà, cái nhà này vô phước lắm mới rước nó về đấy. Muốn nó yên tâm, ngồi hưởng phước, trở thành một quý bà vợ doanh nhân thật sự nhưng không chịu, cứ thích ra ngoài làm khổ bản thân. Rồi vài ngày tới nó mới thấy ở nhà còn thoải mái hơn ra ngoài làm việc.

......o0o......

Vừa rời khỏi cổng bệnh viện, đi gần đến gara xe bỗng dưng nhận được cuộc điện thoại, Lâm Dao bước chậm lại mở túi xách lấy điện thoại ra, đưa lên tai nghe.

- Alo?

Người bên đầu dây kia là Lam Khuê, lâu rồi không nhận được tin tức gì của con gái, bà lo lắng, nhớ nhung nên gọi muốn hỏi thăm, nào ngờ nghe được trong giọng nói cô như mang tâm sự. Bà Khuê hiếu kỳ hỏi:

| Giọng nói con sao vậy? |

Lâm Dao không nói gì, thay vào đó cô vừa đi đến xe tay vừa đưa lên che miệng, bên kia bà nghe được tiếng kịch mũi như đang cố kìm nén nước mắt. Bà mẹ nhanh chóng phát giác:

| Đừng có nói con đang khóc nha? |

Đáp lại câu hỏi ấy vẫn là sự im lặng, bà Khuê sốt sắng đứng ngồi không yên, đang nằm đong đưa trên võng cũng phải bật ngồi dậy.

| Có chuyện gì nói mẹ nghe! Có phải gia đình bên đó lại ức hiếp con nữa đúng không? Có gì ấm ức cứ nói với mẹ! Nhất định mẹ sẽ qua đó đòi lại công bằng cho con! |

Chưa kịp nói câu gì cô đã khóc ầm lên. Trong tiếng nức nở, cô ấy nói với mẹ vừa cãi nhau với mẹ chồng. Mẹ nghe mà cuống hết cả lên. Mẹ vặn hỏi mãi, cô mới chịu giải thích ngọn ngành.

Giọng nói cô nghèn nghẹt kể lại, Lam Khuê nghe xong câu chuyện mới biết hóa ra hôm tăng ca về muộn, vừa mệt vừa đói, kết quả vừa vào cửa mẹ chồng đã cằn nhằn chuyện không biết chăm lo cho gia đình, việc nhà việc lớn việc nhỏ gì cũng đến tay bà.

Qua điện thoại, cô ấy còn hỏi mẹ:

- Mẹ chồng con cứ bắt con nghỉ việc. Chẳng lẽ vì lo cho gia đình mà con phải từ bỏ công việc của mình hả?

Khi đó, mẹ không vội trả lời, bà trầm lặng một lúc như suy nghĩ điều gì đó rồi mới nói:

- Điều này hoàn toàn không giải quyết được vấn đề giữa con và mẹ chồng con.

Bà nhớ về quá khứ, kể lại:

- Khi mẹ còn trẻ, mẹ cũng muốn nghỉ việc để tập trung chăm lo chuyện gia đình, đặc biệt là hồi con mới lọt lòng. Nhưng càng ở nhà lâu, lòng mẹ càng bứt rứt, cứ quanh quẩn ở bếp, cuộc sống của mẹ trở nên tù túng vô cùng.

Nói đến đây ánh mắt bà như sáng rực ẩn chứa đâu đó sự hạnh phúc, bà mỉm cười dịu dàng kể tiếp:

- May mắn thay, cha của con là một người đàn ông rất trách nhiệm. Ổng nghĩ rằng mẹ cũng nên có sự nghiệp riêng và nên làm những gì mẹ thích. Vì vậy, thời gian ở nhà làm nội trợ của mẹ rất ngắn, dù bận rộn với công việc nhưng ông ấy và mẹ vẫn đồng hành cùng con lớn lên, cùng nhau san sẻ những công việc bộn bề trong gia đình.

Bà đã từng chứng kiến ​​nhiều cuộc hôn nhân hạnh phúc, và cũng nghe nói về nhiều cuộc hôn nhân thất bại. Có rất nhiều người phụ nữ coi việc trở thành một người vợ tốt là ý nghĩa duy nhất của cuộc sống sau khi kết hôn; và sau khi làm mẹ, họ coi con cái là tất cả.



Để rồi sau cả một đời vất vả, cuộc hôn nhân êm đềm không gợn sóng, con cái khôn lớn rồi dần bay cao bay xa, họ bỗng có cảm giác thế gian này không còn cần mình nữa và bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của chính mình.

Vì vậy bà kể câu chuyện của mình ra để con gái nghe và hiểu, bà không muốn cô vùi đầu vào bếp cả đời.

- Mẹ luôn tâm niệm rằng, phụ nữ đừng bao giờ coi hôn nhân và gia đình là tất cả! Chúng ta sống cho chính mình chứ không sống cho ai khác. Ý nghĩa và giá trị của sự tồn tại của con không chỉ là gia đình hay hôn nhân. Con nên có cuộc sống của riêng mình, chứ không phải chỉ quanh quẩn với việc nhà, việc bếp núc! Yêu một người, hạnh phúc hay oan trái chỉ mình mình biết. Về cuộc hôn nhân của con, dù con quyết định thế nào thì mẹ cũng sẽ ủng hộ con. Con gái yêu quý của mẹ, con không cần đáp ứng kỳ vọng của bất kỳ ai, hạnh phúc của cuộc đời con chỉ nên nằm trong tay của chính con mà thôi

Từ sau khi trò chuyện cùng mẹ, cô như được khai sáng đầu óc.

......o0o......

...Một tuần sau......

Lâm Dao đón mẹ chồng xuất viện, do vết thương nghiêm trọng nên bác sĩ không dám cho về sớm.

Những ngày ở bệnh viện, dù được nằm phòng vip nhưng An Diệp vẫn luôn than phiền, chật chội, tù túng, còn có mùi lạ trong phòng, ngày nào cũng chê thức ăn trong bệnh viện.

Ngày được trở về nhà, bà như con chim sổ lồng, tung cánh tự do bay lượn, như một lần nữa được sống.

......o0o......

Một buổi sáng êm đềm trong mùa Thu tháng tám.

Sau hơn một tuần, khu mỏ Quỳ Châu thâm nghiêm bình lặng ngày nào bỗng trở nên huyên náo, trước khi bắt tay vào việc khai thác, Phương Viên đã quy tựu đội ngũ cán bộ kỹ sư và các chuyên gia đá quý đều được đào tạo chuyên ngành, dày dạn kinh nghiệm cùng số lượng lớn nhân công lành nghề, đảm bảo tiến độ làm việc nghiêm túc, hiệu quả.

Tại các khu khai thác đá quý, anh tập trung đầu tư các loại máy móc chuyên dụng hiện đại được thực hiện theo phương pháp và quy trình công nghiệp khép kín (máy ủi, máy xúc, máy bơm quặng, dàn zig…) nhằm đảm bảo sàng lọc tối đa các sản phẩm đá quý với nhiều kích cỡ khác nhau.

Chiếc Rolls Royce đến khu mỏ, Phương Viên xuất hiện với áo sơ mi hồng và suit nam màu xám gây ấn tượng, anh bước gần đến nhìn, tất cả công nhân đều đang làm việc cật lực, tiếng máy móc, động cơ xe ồn ào.

Anh đứng từ xa quan sát, công nhân đang tiến hành cho đào xới bằng xe cẩu cùng các phương tiện thông dụng. Để lộ lớp đá tự nhiên cần khai thác phía trong.

......o0o......

Phía bên kia Lâm Dao vừa lái xe vừa trách mẹ chồng khó tính, khó hầu, chuyện gì cũng có thể làm khó mình, đột nhiên điện thoại vang lên, cô đưa tay vào túi trong áo blazer lấy ra, bất chợt khóe miệng phiếm cười, ánh mắt cô long lanh như đôi vầng nhật nguyệt sáng từ trời cao, mặt mày rạng rỡ nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoải nói lẩy:

- Đi mấy ngày rồi mới chịu nhớ tới mình.

Cô đánh lái, dừng xe bên đường nghe điện thoại, giọng nói cô vờ như hờn dỗi, lạnh lùng đến khó tả:

- Alo.

Bên kia đầu dây vang lên giọng nói thấp, hấp dẫn ngày nào:

| Nhớ anh chưa bé? |

Có lần hai người đi dại quanh nhà vô tình gặp nhóm trẻ đang chơi quanh công viên, vì là hàng xóm nên vừa nhìn thấy họ đã nhận ra, chúng ngây thơ cúi đầu chào Phương Viên gọi bằng chú, Lâm Dao là vợ anh nên chúng cũng gọi bằng dì. Cô tỏ ra khó chịu, quay qua nói với anh: "Chỉ vì anh là ông chú thì em phải là bà thiếm hay sao?". Lúc đó Phương Viên bật cười, vui miệng nói cô là "Bà thiếm 27 xì tin" sau này những lúc vui anh thường thuận miệng gọi bằng "Bé".

Lâm Dao trả lời cục xúc:

- Chưa nhớ.

Nói là vậy, nhưng nét mặt hớn hở, tươi tỉnh, nở nang đó vẫn không giấu đi được, cuộc điện thoại này cô đã trông chờ biết bao lâu rồi. Bên kia anh chồng họ Phương cũng chẳng ngạc nhiên gì với câu trả lời này, sống cùng cô bao lâu rồi, vợ anh, anh hiểu, cô là người ruột để ngoài da, khẩu thị tâm phi, nói như vậy chứ không phải vậy. Phương Viên còn tếu táo trêu đùa rằng:

| Chưa nhớ hả? Chắc mấy hôm nữa sẽ nhớ thôi! |

Nụ cười trên khóe miệng cô càng rạng rỡ hơn.

- Xấc, mơ đi nha!

Vừa nói, tay cô vừa vân vê chiếc vô lăng nhiều lần một cách nhẹ nhàng trên các đầu ngón tay.

- Mà anh gọi chỉ hỏi vậy thôi hả?

Anh hỏi thăm để cập nhật tình hình của cô:

| Em có ăn uống đầy đủ không? Còn thức khuya làm việc như mọi khi? Còn đi làm về khuya chứ? |

Cô lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào, Phương Viên hiểu cô lắm, nếu nói dối anh sẽ biết ngay, nên cô chọn cách cười trừ, điều này càng khiến anh dám chắc:

| Em lại không nghe lời anh nữa? Sao ngang bướng quá vậy? |



Bên kia, nghe thấy những lời mắng yêu từ chồng, cô mãi đưa tay lên che miệng cười khúc khích, mà không biết chồng mình giận thật.

| Mẹ anh có làm khó gì em không? |

Hể nhắc đến cô lại thấy tức, ấm ức mấy tuần qua dồn nén, khiến cô buột miệng, vô ý nói ra những điều không nên nói:

- Còn phải hỏi? Mẹ anh...

Đang định than vãn đột nhiên cô dừng lại, anh đang đi công tác xa, chắc hẳn rất nhớ nhà, nếu giờ nói tình hình của mình và mẹ cho anh ấy biết, anh sẽ rất lo lắng, làm việc không hiệu quả.

Cô nói được một nửa bỗng dưng không muốn nói nữa khiến anh nghi hoặc:

| Mẹ anh làm khó em nữa hả? |

- Mẹ chỉ nói mấy chuyện nhỏ nhặt tầm thường rồi nhắc nhở em thôi, em không sao hết! Còn anh thì sao? Ở đó sao rồi?

Anh bật cười, hỏi đùa:

| Em muốn hỏi người hay công việc? |

Cô nói dứt khoát:

- Cả hai.

Vì cô nghĩ, công việc thuận lợi, anh mới sớm trở về với mình. Phương Viên nhìn lên phía trước quan sát công nhân làm việc.

| Anh đang trải nghiệm thực tế và xem xét quá trình đào đá quý. |

Cô ngạc nhiên hỏi:

- Qua đó hơn hai tuần rồi, giờ mới bắt đầu hả?

Anh tận tình giải thích với cô:

| Để bắt đầu quá trình cần xác định vị trí khai thác. Việc xác định này phụ thuộc hoàn toàn và các kỹ sư có tay nghề chuyên môn trong lĩnh vực, nếu không làm cẩn thận, có thể đào ra một cái mỏ mà bên trong hoàn toàn không có đá, như vậy không chỉ tốn thời gian mà còn sức lực lẫn tiền bạc. |

Cô gật đầu.

- Oh, em không làm trong lĩnh vực đó nên không rành.

Anh bắt đầu kể cô nghe những gì mình trải qua trong những ngày công tác xa. Cô nói bao điều với anh ấy, giọng nói mang nhiều tâm tư. Cô muốn anh ấy gửi ảnh mình để xem cho thỏa nhung nhớ. Cô muốn có những hình ảnh mới nhất của anh dù trong thư viện điện thoại đã đầy ảnh về chồng.

Dù đang nhớ cô đến cồn cào, anh vẫn tìm cách chế ngự cảm xúc vì không muốn mình trở nên yếu đuối trong mắt người yêu. Tuy nhiên, nỗi nhớ da diết khiến anh muốn nổ tung và không ngại thổ lộ với cô rằng:

| Anh nhớ em. |

Câu nói vừa phát ra, cả hai đầu dây đều yên lặng, chỉ còn đó những tiếng động cơ máy móc bên anh, và âm thanh xe qua lại bên cô. Khi nói anh nhớ em, câu nói đơn giản, ngắn gọn nhưng chất chứa biết bao tình cảm anh dành cho cô ấy.

Hai má cô phiến hồng như quả táo, khi nghe chồng bộc bạch nỗi lòng, cô cũng không muốn giấu giếm như ban đầu, thẳng thừng, chẳng ngần ngại cho anh ấy biết mình cũng nhớ anh thế nào, nỗi nhớ chồng chất như cơn sóng biển tháng sáu, cũng mong gặp anh biết bao.

Cả hai nói chuyện vui vẻ một lúc, ai cũng có việc phải làm, tạm thời ngắt máy, họ hẹn nhau trò chuyện tối nay, trước khi tắt, anh dặn dò cô những chuyện lặt vặt liên quan đến ăn uống, ngủ nghỉ, giữ gìn sức khỏe, cô cũng thế rồi tắt máy.

Ông kỹ sư thấy anh nghe xong điện thoại liền nhanh chân chạy đến hỏi:

- Mọi người đã sẵn sàng, máy móc đã chuẩn bị, mình tiến hành luôn nha?

Anh nhìn qua chuyên gia đá quý, tay đưa cao lên vẩy gọi:

- Qua đây!

Anh ta nhanh chóng chạy đến. Anh nheo mắt nhìn lướt qua khu mỏ hỏi:

- Anh xem xét sao rồi? Nên khai thác bằng phương thức gì đây?

Anh ta đưa cho Phương Viên xem tờ giấy trên tay mình, vừa nói vừa chỉ vào đó:

- Nhà địa chất nói quặng phỉ thúy nằm gần bề mặt. Vậy nên biện pháp tốt nhất chính là khai thác hầm mỏ lộ thiên...

Anh ta cất tờ giấy vào túi bắt đầu giải thích:

- Phương pháp này bao gồm việc loại bỏ các lớp đất cát và đá phủ phía trên mặt đất sau đó cho nổ quặng trong hố. Sau khi quặng phỉ thúy đã vỡ, các mảnh vỡ được chất lên và di chuyển đến khu vực máy nghiền cho quặng sơ cấp để chiết xuất phỉ thúy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.