Chương trước
Chương sau
......????......

Sinh con ra rồi cô đang khâu lại vết thương, nổi đau bị kim đâm vào thịt đã không phải chuyện trước mắt khiến cô khẩn trương nữa.

Cô được đưa về phòng bệnh, cứ tưởng mình sinh con xong là được giải thoát rồi, nhưng một lúc sau y tá đến giúp cô ấy thông sữa, Lâm Dao nhăn mặt đau đớn muốn hét lên. Y tá nói:

- Đừng sợ! Chị làm mẹ rồi, chút đau đớn này tính là cái gì?

Vượt cạn căng thẳng, cô sinh con gái. Suy nghĩ đầu tiên của cô là liệu mẹ chồng tôi có hài lòng không?

Không ngờ rằng những lo lắng của mình là không cần thiết. Khi gặp cháu nội và con dâu trong phòng hồi sức, An Diệp mừng rơi nước mắt.

Lâm Dao thấy “Có lỗi” với con vì sanh mổ hạn chế việc cho con bú mẹ sớm ngay trong 1 giờ đầu sau sanh. Do ban đầu cô sợ mình không thể sinh thường được nên đã nói chồng đăng ký sinh mổ.

......o0o......

Đêm đầu tiên ở bệnh viện Phương Viên thức trắng, vì con gái nhỏ quấy khóc, và vợ anh mới sinh, vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn để đáp ứng nhanh những nhu cầu của con. Nhưng cho dù tình trạng có khá hơn, anh cũng không chắc mình đã ngủ được vì cảm giác lâng lâng xen lẫn lo lắng của người lần đầu được làm cha.

Vài ngày sau, vì sinh mổ nên phải ở lại viện bốn ngày để bác sĩ theo dõi và chăm sóc vết mổ sau sinh. Sau khi sinh, chuyến đi đầu tiên vào phòng tắm đúng là một sự kiện nhớ đời.

Đau khủng khiếp trên từng bước đi, phải nói là lê lết chứ không phải là đi nữa. Phương Viên phải đi bên cạnh dìu cô bước đi từng bước, đã thế, cô không thể tự mình ngồi xuống hay đứng lên.

Ông bà nội ngoại hai bên vẫn túc trực trong bệnh viện sớm hôm, họ đứng vay quanh giường xem tiểu công chúa ngủ, trên miệng nó ngậm bỉm sữa đáng yêu.

- Cháu nội của ông ngủ ngoan thiệt ha.

Bà Lam Khê ngồi thẳng dậy nhìn sang hướng hai vợ chồng hiếu kỳ hỏi:

- Hai đứa chọn tên cho cháu ngoại mẹ chưa?

Nghe xong, bốn mắt vợ chồng nhìn nhau, họ lại quên nữa rồi, Phương Viên bật cười ngoảnh đầu lại lên tiếng trước:

- Con chưa nghĩ được cái tên nào hay hết, hay hai cha, hai mẹ đặt dùm con đi ha?

Lâm Thành ngạc nhiên mở to mắt nhìn con rễ.

- Vậy sao được? Hai đứa là cha mẹ nó, tất nhiên phải là người đặt tên rồi!

An Diệp lại góp lời:

- Đúng đó, đừng có nhường qua nhường lại rồi tới lúc thêm tên vào sổ hộ khẩu không biết ghi tên gì vào!

Trong lúc mọi người vẫn đang tranh luận vấn đề đặt tên cho thành viên mới, thì bên này Phương Điền sớm đã nghĩ ra một cái tên hay cho cháu rồi.

- Hay đặt tên Phương Nguyệt đi!

Vừa nghe qua đã thấy êm tai, ý nghĩa. Nguyệt: có nghĩa là Trăng, lớn lên sẽ xinh đẹp và phúc hậu dịu dàng như ánh trăng đêm nhẹ nhàng, yên bình.

- Được đó cha!

Phương Viên hùa theo:

- Đúng vậy, quả nhiên tên hay. Phương Điền, Phương Viên, Phương Nguyệt, rất đồng điệu! Hay! Hay!

......o0o......

Sau cùng cô ấy cũng được xuất viện, khi đón con gái nhỏ về nhà, Phương Viên đột nhiên nhận ra mình trở nên cẩn trọng một cách kỳ lạ.

Anh ấy lái chậm, để ý đến những chiếc xe bên cạnh, phía trước, phía sau, và luôn cố tránh những chiếc xe chạy quá nhanh, kể cả tránh ổ gà. Dĩ nhiên, anh ấy muốn mọi điều êm đẹp và hoàn hảo nhất cho con gái và cả vợ mình rồi.

Bỏ ra mười triệu tìm bảo mẫu chăm sóc lúc mình ở cữ. Nhưng mẹ chồng lại ngăn cản không cho, bà nói thời gian ở cữ sẽ lên đây ở một thời gian để chăm sóc cháu.

Phương Viên có được cô con gái rượu đầu lòng mừng như nhặt được vàng, miệng cứ cười toe toét mãi không thôi suốt những ngày qua, từ bệnh viện cho tới nhà, chỉ đến khi bà Diệp nhắc:

- Nào ba bế con một cái!



Bỗng nhiên mặt anh căng thẳng đến lạ, từ lúc vợ sinh đến nay toàn cô và những người lớn trong nhà bồng bế, Phương Viên chưa một lần thử bế con trên tay, anh ấy cứ sợ mình bất cẩn làm rơi con xuống đất hay đang đi trượt chân, trượt tay gì đó làm con bị thương.

Nghe mẹ chồng nói vậy cô cũng hùa theo húych tay chồng bảo anh ấy:

- Ừ phải rồi, con cũng cần hơi ấm của cha nữa đó anh!

Phương Viên nhìn lướt qua hai người phụ nữ, cô nhìn thấy sự do dự trong mắt chồng. Phương Viên đứng nghiêm trang đưa tay đỡ con từ phía bà nội, Lâm Dao đứng kế bên cứ đưa mắt dõi theo anh từ đầu đến cuối.

Mới sinh xong người còn đau với mệt dữ lắm mà nhìn cái cảnh ông chồng bế con thiệt sự không nhịn nổi cười. Nhớ lúc có bầu cả hai cũng đi học mấy khóa tiền sản, cô giáo dạy bế em bé Phương Viên còn cười khẩy vì thấy quá đơn giản, giờ lại hoàn toàn trái ngược, bao nhiêu kỹ năng biến bay đâu hết.

Mặt mày thì lấm la lấm lét, ở phòng máy lạnh mà mồ hôi chảy ròng ròng, bế con mà cứ sợ con rơi nên áp lực hết mức, hai tay cứng đờ ấp con trước ngực được chừng 10 giây lão bỗng la lên:

- Mẹ ơi đỡ đỡ, nó rớt!

Thế là mẹ chồng cô lại phải ra tay đỡ cháu, còn cả nhà hôm ấy được trận cười đau cả ruột. Bế con mà mặt căng thẳng lấm lét, người ta nhìn vào chắc cứ tưởng kẻ gian bắt cóc em bé quá.

Mắc cười là thật nhưng nhìn cũng thương lắm, đàn ông tay chân hay lóng ngóng, đặc biệt khi đứng trước sự non nớt, nhỏ bé mỏng manh vô cùng của con mới sinh thì việc xuất hiện tâm lý lo lắng khi bế con lần đầu cũng là lẽ đương nhiên.

......o0o......

...Một tuần sau......

Nói được làm được, An Diệp cũng đã chăm sóc Lâm Dao rất chu đáo trong thời gian cô ấy ở cữ. Bà lo cơm nước cho cô có đủ sữa cho con bú, cho Phương Viên để có sức đi làm, bà không phản đối cô nuôi con bổ sung bằng sữa ngoài. Đây là lần đầu tiên cô và mẹ chồng tiếp xúc trong một thời gian dài, hàng phòng ngự của cô đã trở nên lỏng lẻo.

Những định kiến về mẹ chồng truyền thống, cổ hủ khó ở trước kia đã dần bị thay thế. Mẹ chồng và chồng thay nhau chăm sóc cô, vì con cô ấy ăn thịt mỡ mà mình không thích, cô vẫn rất béo, không muốn chồng đụng vào mình.

Từ ngày đưa vợ đi sinh tới nay Phương Viên nghỉ hơn hai tuần. Không giống như ở phụ nữ, chế độ thai sản dành cho đàn ông trong gia đình khá hạn chế. Lịch làm việc dày đặc và phải có mặt ở công ty thường xuyên khiến cho anh ấy không thể dành nhiều thời gian cho con sau khi chào đời.

TS vừa tiếp nhận một đơn hàng mới, có giá trị cao từ nước ngoài, một ông chủ người Đức có hứng thú với những bộ trang sức của TS có ý muốn hợp tác phát triển lâu dài, thế là Phương Viên lập tức phải thu xếp chuyến bay đi công tác ngay ngày hôm sau.

Về nhà anh đem chuyện nói với vợ, tuy có chút buồn vì chồng không ở cạnh mình lúc mới sinh, nhưng cô cũng rất thông cảm cho anh ấy, cô vừa sinh xong đang ở cữ không thể đi làm từ lúc mang thay tháng thứ tám đã nghĩ ở nhà mấy tháng rồi, nếu Phương Viên không đi làm cả nhà biết sống nhờ vào gì đây?

Đêm đó Lâm Dao lên kế hoạch kỹ lưỡng về những thứ chồng phải mang theo khi đi công tác, cô ấy chuẩn bị cho chồng một chiếc áo khoác, hai bộ vest trung tính, đến hai chiếc quần tây cùng vài chiếc áo sơ mi để có thể thay đổi trong những ngày công tác.

Lâm Dao còn tinh tế để thoải mái trong việc đi lại chuẩn bị cho anh ấy hai đôi giày, một đôi giày tây mới để đi gặp đối tác hay đi đến các bữa tiệc và một đôi giày đơn giản, thoải mái để đi trong ngày.

Tối hôm đó cô nằm trong vòng tay chồng, được anh ôm vào lòng, cái ôm thật ấm áp làm sao. Sáng hôm sau cô ấy dậy sớm tiễn anh đi, do đang ở cữ không được ra ngoài nên chỉ có thể cùng anh đi đến cửa phòng.

Trước khi đi anh đặt lên má cô nụ hôn yêu thương, không quên đặt tay lên vai dặn dò cô ấy "Phải ở cữ cho tốt! Phải ăn uống đầy đủ! Nếu trong quá trình chăm con có gì không hiểu có thể hỏi mẹ!" Còn đặc biệt dặn đi dặn lại khi nào buồn, chán cứ gọi cho anh ấy.

Lâm Dao nhắc chồng mang đầy đủ giấy tờ liên quan đến công việc trước khi anh rời khỏi, còn chính tay kiểm tra xem anh ấy đã mang danh thiếp, thẻ tên, bút, sổ ghi chép cùng các giấy tờ quan trọng để tránh trường hợp đến nơi mới phát hiện đã quên hồ sơ quan trọng.

Thế rồi hai người vẩy tay tạm biệt nhau, bóng lưng anh khuất sau bức tường hành lang. Cứ mỗi lần anh ấy đi công tác xa, cô đều sẽ ở nhà, đợi anh về. Lúc trước còn buồn còn tuổi, nhưng lâu dần cũng quen.

Những lúc buồn chán Lâm Dao định làm căn phòng họ sống bớt lạnh bằng việc trang trí lại, chờ khi anh ấy về sẽ có chút bất ngờ. Nhưng chợt nhớ ra, cả cô ấy và anh đều không thích thay đổi. Để những đồ đạc ấy nằm im bởi anh đã trang trí chúng hợp lý lắm rồi.

Xa vợ đang ở cữ, không ngày nào Phương Viên không gọi điện hay call video hỏi han chuyện ăn uống, ngủ nghỉ, con quấy khóc không.

Mỗi ngày Lâm Dao kể cho anh nghe về con gái. Cô cũng không quên kể anh rằng, mình khó khăn như thế nào với việc cho con bú sữa.

Phải mất một chút thời gian để Lâm Dao làm quen với việc bế con trên tay và giúp nó tìm đúng núm ti để có thể ngậm. Có khi con bé gào thét um sùm cuồng loạn vì cáu mỗi khi bị tuột khỏi ti mẹ, chứ không phải là hình ảnh mẹ cho con bú đẹp lung linh thấy trên internet. Rồi túc trực bên con, cô không làm được việc gì cho ra hồn bởi vì con bé luôn sẵn sàng mở mắt bất cứ lúc nào khi không thấy cô ở kế bên liền quấy khóc mặc cho hai ba người xúm lại dỗ cũng không nín, việc tắm táp cho con, lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ. Dù mệt đến đâu thì cô vẫn nhớ sẽ gọi cho anh trước khi đi ngủ.

Lâm Dao nói vậy để chồng bớt nhớ nhà thôi, để khi anh đi xa, anh vẫn cảm thấy hơi ấm của gia đình bên cạnh. Cô muốn anh ấy yên tâm làm việc tốt để sớm về nhà với mẹ con cô, đừng bận tâm đến nỗi vất vả của mình.

......o0o......

Một hôm nọ, đang nằm trong phòng, cứ ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy rồi chăm con, ti vi không cho đụng vào, điện thoại máy tính đều bị mẹ chồng tịch thu tất.

Buồn quá Lâm Dao lén lút rời khỏi phòng, vừa mở cửa ra đi được vài bước, còn vui mừng vì lâu rồi chưa nhìn thấy ánh mặt trời, chưa được hít thở không khí trong lành, phía sau một giọng nói vang lên rõ ràng mồn một:

- Con dâu! Đi đâu đó?

Lâm Dao giật phắt người, từ từ xoay người ra sau cười một cách miễn cưỡng giải thích:

- Dạ, tại hôm giờ nằm trong phòng ngột ngạt quá nên con t...



Chưa nói hết một câu đã bị bà Diệp chen ngang ngắt lời:

- Không được! Bước vào trong ngay lập tức! Con phải ở trong phòng kín một tháng, vừa mới ba tuần thôi, còn một tuần nữa chẳng lẽ không chịu được?

Lâm Dao muốn nuôi con khoa học nhưng mẹ chồng cô lại chỉ muốn áp dụng những kinh nghiệm xa xưa. Tính cách bốc đồng, nóng nảy liền cãi nhau với mẹ chồng:

- Cả ngày nằm trong phòng không khí ngột ngạt không chịu nổi, với cứ đóng kín cửa sổ cửa chính sẽ khiến căn phòng ẩm thấp, tạo điều kiện cho vi khuẩn phát triển đó mẹ!

Lòng bàn tay An Diệp hướng xuống kết hợp với hành động chém tay vào không khí thể hiện một sự bất đồng mạnh mẽ:

- Trời ơi! Đừng có suốt ngày cãi lời mẹ như vậy! Từ xưa tới nay ai cũng làm vậy hết, mà có ai chết đâu? Vẫn sống nhăn răng đó thôi!

Tuy rằng không còn thành kiến, không hay mắng chửi con dâu như lúc trước, nhưng tính cố chấp vẫn còn ăn sâu vào máu, An Diệp vẫn không bao giờ tiếp thu ý kiến của người khác, càng không vì những lời giải thích mà khiến mình thay đổi quyết định.

Lâm Dao biết mình không cãi lại đành cúi đầu lặng lẽ quay lại phòng, đang đi bà Diệp lại nói thêm:

- Ờ...

Còn chưa đợi bà mở miệng nói xong, Lâm Dao đã háo hức quay người lại vẻ mặt vui tươi hớn hở dự đoán:

- Có phải mẹ suy nghĩ lại rồi không?

Bà Diệp chép miệng thở dài, mắt chán nản nhìn cô.

- Mẹ muốn nói cơm đã nấu xong rồi, để dưới bếp đó, có đói thì xuống lấy ăn! Giờ mẹ phải ra chợ mua ít đồ.

Nghe xong bỗng tuột cảm xúc ngang, cô quay lưng bỏ lại một câu rồi về phòng một mạch:

- Dạ.

An Diệp lắc đầu, tay chống nạnh nhìn theo con dâu.

......o0o......

Hai tuần sau, Phương Viên kết thúc chuyến công tác dài. Khi quay về nhà, chỉ có bà Diệp ra đón, hỏi ra mới biết mẹ chưa cho cô ra khỏi phòng vì còn đang ở cữ.

Bà kêu xuống bếp ăn cơm, tắm rửa rồi vào thăm vợ, nhưng anh không nghe, đi thẳng vào phòng cô ngay.

Lúc sau Phương Viên về cánh cửa phòng mới được mở, Lâm Dao mới được nhìn thấy chút ánh sáng, anh mặc bộ vest xám caro, chiếc áo sơ mi xanh rêu không cà vạt, điều đầu tiên anh quan tâm chính là Lâm Dao.

Nhìn thấy cô đứng trước nôi, liền một mạch đi tới thân mật ôm hôn cô tới tấp, vuốt ve, nắm tay vợ, quan tâm, hỏi han:

- Bà xã, cuối cùng cũng được ôm em rồi.

Sau một thời gian dài xa cách, phút đầu gặp lại Lâm Dao cảm thấy hơi bối rối, ngượng nghịu, bỡ ngỡ, có cảm giác xa lạ. Cô đẩy anh ra đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.

- Suỵt! Khó khăn lắm em mới dỗ được con ngủ.

Phương Viên nhìn xuống chiếc nôi, anh suýt quên trong phòng còn có con nhỏ, liền dắt tay cô ra xa nói chuyện.

- Xin lỗi, anh quên mất.

Nói xong anh kéo cô vào người ôm thêm lần nữa, đúng là tháng ngày xa cách không làm anh ấy quên đi hội chứng nghiện vợ mà.

- Sao anh về mà không báo cho em biết?

- Vậy còn gì là bất ngờ?

Đang ôm nhau thắm thiết đột nhiên anh có cảm giác là lạ liền dùng tay sờ soạt khắp người cô, hai má Lâm Dao lập tức đỏ lên, tay đẩy nhẹ vai anh nhắc khéo:

- Cái gì vậy anh? Em còn đang ở cữ!

Anh buông cô ra, xỉa tay vào trán cô quan sát từ trên xuống dưới.

- Thì anh có nói gì đâu? Mà... Hình như em gầy đi thì phải?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.